Chương 4767: Vì sao các ngươi lại trở về?
Đội lục phẩm Khai Thiên này vốn là có bảy người, chỉ là trước đây bị Dương Khai lần lượt bắt đi hai người, cho nên bây giờ chỉ còn lại năm người.
Người dẫn đầu chính là một vị lục phẩm Khai Thiên tên là Đặng Trì, có tu vi không tầm thường, nội tình của tiểu thế giới rất hùng hồn.
Năm người đánh ra thần thông bí thuật, rồi cấp tốc lui về phía sau, để có thể thoát khỏi Dương Khai truy kích. Nhưng mà Dương Khai tả xung hữu đột, rất nhanh lại giết ra khỏi mảnh thần thông bí thuật kia.
Hắn lắc lư thân hình, xông thẳng về phía năm người . Năm người quá sợ hãi.
Đặng Trì cắn răng la to: "Chư vị sư đệ đi mau, ta sẽ ngăn lại hắn!"
Nói xong , hắn anh dũng quay người xông về phía Dương Khai, hắn cũng biết chỉ dựa vào thực lực của mình là không ngăn cản được Dương Khai, nhiều sư huynh sư tỷ có tu vi cao thâm hơn hắn đều đã thảm bại trong tay Dương Khai, hắn sao có thể là ngoại lệ.
Nhưng hắn cũng không trông cậy vào mình thật sự có thể ngăn lại hoặc đánh bại Dương Khai, hắn làm vậy chỉ là vì kéo dài một chút thời gian để cho bốn người còn lại trong đội ngũ có thể chạy thoát.
Như vậy đội bọn hắn mới không bị toàn diệt.
Hắn anh dũng cùng quả quyết khiến bốn người khác động dung, một người bi phẫn rống to: "Đặng sư huynh!"
"Đi!" Đặng Trì quát chói tai: "Đừng để sự hi sinh của ta trở nên vô ích !"
Nguyên bản người kia còn muốn quay người trợ giúp Đặng Trì, nhưng sau khi nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ có thể nghiêng đầu, cấp tốc đi xa theo ba người khác.
Đặng Trì ngạo nghễ đứng ở giữa không trung, đưa tay hướng trước mặt nắm lại, một cây trường mâu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn lộ vẻ ngưng trọng nhìn Dương Khai áp bách đến, nhếch miệng nhe răng cười: "Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây. . . Chờ chút, ta còn chưa nói xong. . . Ta liều mạng
với ngươi!"
Rầm rầm rầm. . .
Mỗi một lần thế giới vĩ lực va chạm, Đặng Trì đều cảm thấy khí huyết của mình quay cuồng không ngừng, Tiểu Thế Giới càng là rung chuyển bất an.
Hắn đắm chìm nhiều năm tại cảnh giới lục phẩm, nội tình của Tiểu Tiểu Thế hùng hồn cường đại, toàn bộ Lang Gia cũng có rất ít lục phẩm có thể vượt qua hắn.
Trước đó, hắn thấy được nhũng tin tức trong lệnh bài thân phận, từng vị sư huynh đệ bị Dương Khai bắt đi, đánh bại, đào thải, đối mặt với Dương Khai, lục phẩm của tông môn mình giống như chính là một đám dê đợi làm thịt, không có chút sức phản kháng nào.
Hắn vẫn luôn khó hiểu, Dương Khai sao có thể cường đại như thế? Cùng là lục phẩm, coi như mạnh hơn, thì dù sao cũng nên cực hạn a?
Hắn cũng cân nhắc qua, nếu mình đụng phải Dương Khai thì phải làm như thế nào? Chạy là khẳng định chạy không thoát, người ta tinh thông Không Gian Pháp Tắc, không nhìn không gian cách trở, mình sao có thể chạy được? Điểm này, mấy trăm sư huynh đệ bị đào thải đã dùng sự thảm bại cùng máu tươi của mình nghiệm chứng
qua.
Nếu chạy không thoát, vậy thì chỉ có thể liều mạng chiến đấu một trận! Có lẽ chính mình không phải là đối thủ của Dương Khai, nhưng liều mạng thì chắc là có thể tạo thành khốn nhiễu cho hắn.
Hắn là nghĩ như vậy. . .
Nhưng giờ phút này ,khi thật sự đối mặt với Dương Khai, hắn mới phát hiện, chính mình quá ngây thơ rồi.
Lực lượng kinh khủng kia để hắn sinh ra một loại ảo giác như đang đối mặt với thất phẩm, nhưng ba động lực lượng truyền ra trên thân người ta, xác thực chỉ là lục phẩm !
Lục phẩm Khai Thiên, có thể cường đại đến loại trình độ này sao?
Mãi đến lúc bị Dương Khai đánh ngã trên mặt đất, Đặng Trì cũng không nghĩ ro ̃ràng điểm này, hắn không khỏi có chút hoài nghi, chính mình vất vả tu hành rất nhiều năm, có phải hay không xảy ra vấn đề gì.
Trách không được nhiều sư huynh sư tỷ so với hắn còn cường đại hơn cũng bị Dương Khai đánh bại, trách không được ngay cả Nhạc Mãng đại sư huynh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thực lực như thế, trong lục phẩm ai có thể địch nổi Dương Khai ? "Vị sư huynh này. . ." Dương Khai ngồi xổm ở trước mặt hắn:"Ta có
thể hỏi ngươi một chuyện hay không?"
Đặng Trì vừa phun máu tươi vừa nhìn qua Dương Khai: "Chuyện gì?"
Vừa rồi hai người còn đánh hừng hực khí thế, nhưng giờ phút này bọn hắn lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện, nhất là Đặng Trì còn đang phun máu phè phè, cảnh tượng này thấy thế nào cũng rất quỷ dị.
Không thể không nói, Khai Thiên cảnh của Lang Gia quả thật không tệ, mặc dù bọn hắn bị Dương Khai đánh bại đả thương, cũng không có bao nhiêu oán hận, đại đa số người đều chỉ kính nể thực lực cường đại của Dương Khai.
Thực lực của mình không bằng người ta, không có gì phải oán trách, mặc dù bọn hắn trưởng thành có chút lệch ra, nhưng tâm tính lại đều cực kỳ không tầm thường, lần này thất bại sẽ chỉ trở thành động lực để bọn hắn tiếp tục cố gắng, sớm muộn cũng có một ngày bọn hắn có thể tìm về mặt mũi.
"Ta thấy rất nhiều sư huynh đều bay về một phương hướng, bọn hắn muốn làm gì vậy?" Dương Khai vừa hỏi, vừa đưa tay lấy ra một viên đan dược chữa thương đưa cho Đặng Trì.
Đặng Trì nhìn một chút, rồi cầm lấy nhét vào trong miệng, cắn nát nuốt xuống trong bụng, lắc đầu nói: "Không thể nói, không thể nói!"
Tuy rằng hắn đã bị Dương Khai đánh bại, xem như bị loại, nhưng hắn không muốn lộ ra kế hoạch của Nhạc Mãng đại sư huynh.
Hắn cũng muốn nhìn thấy Dương Khai bị chư vị sư huynh đệ vây bắt, lên trời không đường xuống đất không cửa! Như vậy, hắn mới có thể báo thù rửa hận.
Lúc nói chuyện , hắn lấy ra một đống vật tư trị giá một bộ tài nguyên lục phẩm giao cho Dương Khai.
Từ đầu tới đuôi, hai người không nói bất luận điều gì về việc đan dược chữa thương cùng vật tư, đây là lần đầu gặp mặt, nhưng giữa lẫn nhau giống như đã có một loại ăn ý.
Nhạc Mãng đại sư huynh thế nhưng là đưa tin qua, nếu thật là bị Dương Khai đánh bại, thì dùng tiền tiêu tai đi, cũng đừng vùng vẫy, vô dụng thôi.
Dương Khai ôn hòa nói: "Sư huynh, nếu ngươi có thể nói cho ta một chút, thì ta sẽ giảm giá 20% đan dược chữa thương cho ngươi, có được không?"
Đặng Trì uốn éo mặt: "Đặng mỗ sao có thể là loại người bán bạn cầu vinh , ngươi đừng hòng hỏi ra thăm bất cứ tin tức gì từ trong miệng ta."
Dương Khai gật gật đầu: " Nhân phẩm của sư huynh thật sự là cao
thượng, sư đệ bội phục bội phục!"
Đặng Trì nhếch miệng muốn cười, lại động phải vết thương, cho nên dáng tươi cười cực kỳ miễn cưỡng: "Ta thế nhưng là tử đệ Lang Gia!"
Còn chưa cười được bao lâu, Đặng Trì đã muốn khóc, hắn giương mắt hướng sau lưng Dương Khai nhìn lại, sắp điên rồi: "Vì sao các ngươi lại trở về rồi? A a a a, vì sao các ngươi muốn trở về!"
Bốn người trong đội ngũ hắn thoát đi trước đó, thế mà quay lại!
Bốn người đều lộ vẻ không thể làm gì, vị sư đệ muốn quay về trợ giúp Đặng Trì lúc trước uể oải nói: "Chúng ta cũng không muốn trở về a Đặng sư huynh, chỉ là chưởng giáo truyền lệnh xuống, nói chúng ta vốn là kết thành tiểu đội, lấy nhiều khi ít, nếu chúng ta lại hội tụ một chỗ, càng là sớm đã bố trí xuống đại trận, thì coi như thắng cũng không vẻ vang gì, chúng ta có thể không biết xấu hổ, nhưng chưởng giáo vẫn cần mặt mũi, cho nên chưởng giáo truyền lệnh xuống, để chúng ta ai về chỗ nấy, không được làm những chuyện mất mặt này nũa, muốn chúng ta bằng vào thực lực của mình đem Dương sư đệ bắt lại!"
Đặng Trì ngẩn ngơ: "Chưởng giáo truyền lệnh?"
Hắn vội vàng điều tra lệnh bài thân phận của mình, vừa rồi lúc hắn nói chuyện với Dương Khai, trong lệnh bài xác thực có tin tức
truyền đến, nhưng hắn cũng không có thời gian điều tra, bây giờ nhìn lại, quả là thế!
Đặng Trì không nói gì ,ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trong lòng tự nhủ chưởng giáo Lang Gia chúng ta là cha ngươi a? Thiên vị ngươi rõ ràng như vậy!
Nhạc Mãng đại sư huynh thật vất vả mới bày ra đại trận, lại nghĩ ra một biện pháp hoàn mỹ như thế, bọn hắn sắp nhìn thấy hy vọng thắng lợi, kết quả chưởng giáo truyền mệnh lệnh xuống, dập tắt luôn tia hy vọng cuối cùng kia!
Bằng vào thực lực của mình đem Dương Khai bắt lại. . . Nếu bọn hắn có thực lực này, thì Nhạc Mãng đại sư huynh cũng sẽ không làm ra việc như vậy!
Chẳng qua Đặng Trì cũng không thể không thừa nhận, chưởng giáo nói không sai, nhiều lục phẩm Lang Gia như vậy đã bị Dương Khai đào thải , nếu những người còn lại không thể quang minh chính đại lật kèo, vậy thì trận thí luyện này cũng không có nhiều ý nghĩa.
Dựa vào đông đảo lục phẩm còn lại ôm cây đợi thỏ đi đánh thắng một người, xác thực không vẻ vang gì.
"Các ngươi thế mà nghĩ ra kế kế hoạch đê tiện như vậy!" Dương Khai bỗng nhiên mở miệng.
Hắn nguyên bản cũng không biết nhiều phẩm Khai Thiên như vậy hội tụ về một phương hướng để làm gì, mặc dù hắn ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng cũng không dám khẳng định.
Bây giờ nghe Đặng Trì cùng một người khác đối thoại, hắn sao có thể còn không biết rõ.
Hiển nhiên là có người bày ra đại trận phong thiên tỏa địa ở một nơi nào đó, sau đó đem những lục phẩm Khai Thiên Lang Gia còn lại tụ tập về một chỗ, nếu chính mình còn muốn có thu hoạch thì nhất định phải tự chui đầu vào lưới, đến lúc đó không có Không Gian Pháp Tắc để ỷ vào, hắn có thực lực mạnh hơn cũng khó mà chạy thoát?
Đặng Trì cười xấu hổ cười: "Đây không phải là không có cách nào nha. . ."
"Vẫn là Lý tiền bối anh minh đại nghĩa!" Dương Khai hướng vị trí Chủ Linh Châu xa xa chắp tay, nịnh nọt nói.
Đặng Trì thừa cơ hướng bốn vị đồng môn nháy mắt!
Một chớp mắt tiếp theo, thế giới vĩ lực phun ra liên tiếp, bốn người vừa xê dịch thân hình , vừa lấy ra bí bảo, mượn nhờ quang mang của bí thuật thần thông che giấu, hướng Dương Khai đánh lén!
Bây giờ là ngõ hẹp gặp nhau, bọn hắn chỉ có liều chết đánh cược một lần!
Quang mang thu lại, ba động năng lượng trừ khử, đám người tập trung nhìn lại, nơi Dương Khai đứng đã không có một ai, đám người cũng không biết hắn biến mất lúc nào.
"Đinh sư đệ bị bắt!" Một người kêu sợ hãi.
Hai người khác nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Đinh sư đệ, nguyên bản bọn hắn còn thừa lại bốn người, nhưng là bây giờ chỉ có ba người.
Đặng Trì thở dài một tiếng: "Đinh sư đệ bị loại!"
Bị Dương Khai bắt đi là không có kết quả tốt, đơn giản chính là bị đánh một trận, sau đó bị ép buộc mua một viên đan dược chữa thương, rồi đánh mất tư cách tham dự thí luyện.
Hầu như mỗi người đều là như thế, ngay cả các sư tỷ sư muội nũng nịu kia đều như thế.
Trước đó , lúc nghe nói Cổ Linh Nhi sư muội đều bị Dương Khai đả thương, bọn người Đặng Trì hầu như không thể tin vào tai của mình, Dương Khai có còn là nam nhân hay không, thế mà ngay cả Cổ sư muội cu ̃ng đánh, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Trước khi Cổ Linh Nhi bị Dương Khai đả thương, rất nhiều sư tỷ sư muội vẫn có tâm tính rất không tệ, luôn cảm giác mình là con gái thì
hơi có ưu thế, mặc dù rơi vào trong tay Dương Khai cũng sẽ không phải thua thiệt quá nhiều, cùng lắm chính là hao tài tiêu tai.
Nhưng mà sau khi tin tức Cổ Linh Nhi bị đánh truyền ra, các sư tỷ sư muội đều không vững vàng, nếu là khuôn mặt như hoa như ngọc của mình bị Dương Khai đánh lên một quyền, thì ngày sau các nàng còn mặt mũi nào mà gặp người?
Chẳng qua để các nàng cảm thấy may mắn chính là, mặc dù Dương Khai đối xử với nam nữ như nhau, ra tay cũng không nhẹ, nhưng khi cùng nữ nhân chiến đấu,hắn đều không đánh vào mặt, cho nên đến nay vẫn chưa có vị sư tỷ sư muội nào có mặt mày hốc hác, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nhưng giờ này khắc này, lại là có một việc khiến bọn người Đặng Trì nghi ngờ không hiểu.
Trong ba người còn chưa bị loại, một người hơi lớn tuổi nói: "Không phải nói Dương Khai có thể lấy một địch ba, lấy một địch bốn dễ như trở bàn tay sao? Hắn chạy làm gì?"