Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4821: Tập Võ

Chương 4821: Tập Võ


"Cặp Phiên Vân Đao Phúc Vũ Kiếm này chính là bảo vật, nghe nói là do một vị cao thủ lưu lại từ mấy trăm năm trước, lần xuất hiện trước là 30 năm trước, bị một vị hiệp khách độc hành đoạt được, không nghĩ tới hôm nay nó lại xuất hiện tại Mạnh phủ!" Ân Chí Dũng cuồng nhiệt thưởng thức lấy một đao một kiếm, hắn cũng là người tu hành, đối với loại bảo vật này tự nhiên là yêu thích không buông tay.
Một khi người bình thường có thần binh lợi khí , thì thực lực nhất định là sẽ tăng vọt ba phần, chớ đừng nói chi là cao thủ như Dương Khai.
Mà lại lấy tầm mắt của hắn, hắn có thể xác định Phiên Vân Đao cùng Phúc Vũ Kiếm là chính phẩm, tuyệt đối không phải là hàng giả trôi nổi khắp nơi bên ngoài.
Ân Chí Dũng lưu luyến không rời đem đao kiếm bỏ vào vỏ, hâm mộ nói: "Gia chủ là thật coi trọng ngươi a Dương lão đệ, loại bảo vật này
đều ban thưởng xuống, hắc, nói trở lại, cũng chỉ có nhân vật như lão đệ ngươi, mới xứng có được một đao một kiếm này."
Trận chiến bảo vệ đại tiểu thư Mạnh Như chẳng những đã chứng minh Dương Khai trung tâm, mà còn chứng minh thực lực của hắn có một không hai, trên thực tế, trước đó Mạnh Đức Nghiệp cũng từng điều động thủ hạ tâm phúc đi điều tra chỗ chiến trường kia, cho ra kết luận là trong thiên hạ này người có thể lấy lực lượng của mình đối mặt với trăm vị giặc cướp công kích, còn có thể tạo thành sát thương cấp độ kia, có số lượng không cao hơn mười ngón tay.
Dương Khai đã trung tâm, lại có thực lực, Mạnh Đức Nghiệp tự nhiên là coi trọng, có Phiên Vân Đao Phúc Vũ Kiếm trong tay, hắn tự nhiên là có thể như hổ thêm cánh.
Kỳ thật làm việc tại nội việc vẫn là thật buông lỏng, bởi vì trong ngày thường Mạnh Như thâm cư không ra ngoài, cơ bản sẽ không đi ra phạm vi chỗ Tú Lâu của nàng.
Cũng không biết là nàng vốn như vậy, hay là bởi vì việc lần trước dẫn đến nàng có chút lo lắng hãi hùng.
Cho nên Dương Khai cùng Ân Chí Dũng chỉ cần ẩn thân trong chỗ tối, chặt chẽ chú ý nàng, đề phòng khả năng xuất hiện ngoài ý muốn là đủ.
Mà ở trong nội viện, lại có thể có bao nhiêu ngoài ý muốn? Trừ bỏ hai cận vệ bọn hắn, còn có càng nhiều hộ vệ khác ẩn tàng ở chỗ tối, người không được tín nhiệm là không thể nào tiến vào nội viện.
Như vậy liền dẫn đến Dương Khai đứng trước một nan đề, hắn căn bản là không có cách nào tiếp xúc thân mật với đại tiểu thư, việc này để hắn có chút đau đầu.
Trong trận chiến kia, hắn không thể nghi ngờ là đã cho nàng mang đến ấn tượng khó mà phai mờ , bây giờ hắn lại tiến vào nội viện làm cận vệ cho nàng, nếu là không thể rèn sắt khi còn nóng thì hắn vô cùng có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng bây giờ thân phận của hắn chỉ là hộ vệ nội viện của Mạnh phủ, Mạnh Như là đại tiểu thư Mạnh phủ, thân phận cách biệt quá lớn, nếu hắn làm quá phận thì chỉ làm cho chính mình trêu chọc tai bay vạ gió.
Việc tiếp cận đại tiểu thư, hắn còn phải chầm chậm mưu đồ.
Một ngày này, Mạnh Như có tâm tình không tệ, dẫn hai vị tỳ nữ của mình đi dạo trong vườn hoa.
Mặc dù Thiến Thiến cô nương mới tiến vào nội viện không bao lâu, nhưng không biết tại sao nàng lại rất được đại tiểu thư coi trọng, bây giờ mới chỉ hơn một tháng, mà nàng cũng đã thành tỳ nữ hầu hạ
bên người đại tiểu thư.
Tuy bây giờ địa vị của nàng cùng Thúy nhi bằng nhau, nhưng về mặt tình cảm thì tự nhiên là khác biệt, dù sao Thúy nhi là người bô ̀i tiếp đại tiểu thư cùng nhau lớn lên.
Chẳng qua kỳ ngộ của nàng lại để rất nhiều tỳ nữ trong nội viện không ngừng hâm mộ, ai cũng không biết tại sao đại tiểu thư lại đối với Thiến Thiến coi trọng như vậy.
Dương Khai cùng Ân Chí Dũng âm thầm đi theo, không hề lộ diện, đại tiểu thư cùng hai vị tỳ nữ cũng không biết bọn hắn đang ẩn thân ở nơi nào.
Chẳng qua Mạnh Như biết, Dương Khai cùng Ân Chí Dũng đang ở gần mình, để tùy thời đề phòng bất trắc. Bởi vì nàng đã từng thử qua, mặc kệ nàng đi chỗ nào, chỉ cần tùy tiện hô một tiếng, Dương Khai đều sẽ từ trong một góc lơ đãng đi ra, đứng ở trước mặt nàng, hắn thật giống như là cái bóng của nàng.
Đã có vài ngày, nàng đối với trò chơi nhỏ này vui vẻ không chán, chỉ cần tìm được lý do, là nàng sẽ đem Dương Khai kêu ra.
Bởi vậy đưa đến, Thúy nhi nhìn qua Dương Khai với ánh mắt càng lăng lệ!
Hôm nay đại tiểu thư có tâm tình không tệ, trên thực tế những ngày
này tâm tình của nàng vẫn luôn rất tốt, khói mù bị bắt cóc đã tán đi, trên mặt của nàng thường xuyên treo dáng tươi cười say lòng người.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái thâm cư khuê phòng, mới đi dạo chưa tới một canh giờ, đại tiểu thư đã có chút thở không ra hơi: "Có chút mệt mỏi."
Thúy nhi nói: "Mệt mỏi thì chúng ta trở về đi, bên ngoài này gió cũng lớn, cẩn thận bị cảm."
Đại tiểu thư nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cũng không biết nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng hô: "Dương hộ vệ!"
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Dương Khai hiện thân như quỷ mị, đi vào chỗ ba trượng sau lưng Mạnh Như đứng vững, ôm quyền nói: "Đại tiểu thư!"
"Ngươi ở chỗ này a." Mạnh Như quay người, có chút thất vọng , quyệt miệng: "Ta vừa rồi còn đoán ngươi có thể từ bên kia đi ra hay không đâu, tại sao ngươi lại ở phía sau ta."
Thúy nhi nhìn biểu lộ thiếu nữ thanh xuân dào dạt của đại tiểu thư , nói khẽ: " Tại sao đại tiểu thư lại đem Dương hộ vệ gọi ra, hắn phải che giấu mới có thể bảo vệ ngươi."
Nói xong , nàng hướng Dương Khai trừng mắt: "Ngươi lui ra đi." Đại tiểu thư nói: "Trong nội viện không có nguy hiểm gì, lại nói
Dương hộ vệ lợi hại như vậy, coi như thật có nguy hiểm, thì mặc kệ là cất giấu hay là công khai, hắn đều có thể bảo hộ ta, đúng không Dương hộ vệ."
Dương Khai cúi đầu nói: "Bảo vệ đại tiểu thư an toàn, là việc nằm trong phận sự của thuộc hạ."
"Được rô ̀i, đại tiểu thư biết lòng trung thành của ngươi, lui xuống trước đi." Thúy nhi phất phất tay.
Dương Khai vẫn đứng tại chỗ, nói: "Đại tiểu thư có việc phân phó sao?"
"Ừm." Mạnh Như vui sướng gật đầu: "Ta muốn tập võ, ngươi dạy ta đi!"
Thúy nhi giật nảy cả mình: "Đại tiểu thư ,ngươi muốn tập võ? Không phải từ nhỏ , ngươi đã đối với việc tập võ không có hứng thú sao?"
Mạnh Như cười cười: "Khi còn bé là khi còn bé, bây giờ là bây giờ."
Thúy nhi nói: "Thế nhưng là bây giờ đại tiểu thư mới tập võ thì sợ là đã chậm a, cũng luyện không ra trò gì, mà lại tập võ. . ."
Mạnh Như đánh gãy nàng: "Ta không muốn luyện được trò gì a, chỉ là muốn cường thân kiện thể, bọn hắn không phải đều nói tập võ có thể cường tráng thân thể sao? Ta mới đi dạo một lát mà cũng đã có chút mệt mỏi, khẳng định là do thân thể không tốt, còn có a, lần
trước ta nắm lấy một thanh kiếm đều cố hết sức đâu, kém chút không nhấc lên nổi. Nếu ta tập võ thì sẽ không như vậy, lại gặp được nguy hiểm gì, ta cũng có một chút sức tự vệ."
Thấy đại tiểu thư kiên trì như vậy, Thúy nhi cũng không tiện phản bác nữa, suy nghĩ một chút nói: "Nếu đại tiểu thư muốn tập võ thì có thể mời giáo viên Võ Viện trong nhà đến chỉ đạo, Dương hộ vệ còn có chức trách trong người, sợ là không tiện lắm."
Mạnh Như khẽ nói: " Những giáo viên Võ Viện kia đều không lợi hại bằng Dương hộ vệ, Thúy nhi ngươi không biết, lần trước Dương hộ vệ một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, một đao giết một người, một kiếm lại giết một người đâu, máu tươi đều chảy tới dưới chân ta, đem giày của ta nhuộm đỏ."
Thúy nhi chưa từng nghe qua chuyện hung tàn như vậy, lập tức bị dọa đến trắng bệch mặt, ngay cả lời cũng không dám nói.
Mạnh Như nhìn qua Dương Khai nói: "Dương hộ vệ ,ngươi dạy ta đi!"
Dương Khai tự nhiên là cầu còn không được, như vậy hắn mới có thể cùng đại tiểu thư có cơ hội tiếp xúc, hắn trầm ngâm rồi gật đầu nói: "Thuộc hạ là người của đại tiểu thư, đại tiểu thư phân phó, thuộc hạ tự nhiên là tuân theo."
Mạnh Như vui sướng vỗ tay: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi."
"Ở chỗ này?" Dương Khai hỏi.
"A, về trước đi." Mạnh Như kịp phản ứng, hướng phía trước bước đi. Dương Khai theo sát phía sau.
Thúy nhi lấy lại tinh thần, nhíu nhíu mày, giữ chặt Thiến Thiến căn dặn vài câu, rồi dẫn theo váy hướng bên ngoài nội viện chạy như bay.
Đại tiểu thư lại muốn tập võ, hơn nữa còn muốn Dương hộ vệ tự mình dạy bảo, nàng nhất định phải báo cáo việc này cho gia chủ mới được, nàng vô lực ngăn cản, chỉ có thể để gia chủ đến ngăn trở.
Nàng ra nội trạch, đi vào đại điện mà gia chủ đang làm việc, thông báo cho hộ vệ canh cửa, rồi chờ đợi gia chủ triệu kiến.
Lúc tiến vào ,Thúy nhi tranh thủ nói việc này một lần, Mạnh Đức Nghiệp dựa lưng vào cái ghế, khoác hai tay lên trên bụng, trầm ngâm một lát rồi nói: "Như nhi muốn tập võ thì cứ theo ý nàng, có lẽ là nàng nhất thời nảy lòng tham, không kiên trì được bao lâu, ngươi trở về nói với Dương Khai, tuyệt đối không thể để Như nhi bị thương, nếu Như nhi rơi một sợi tóc, ta phải cho hắn đẹp mặt."
Thúy nhi không nghĩ tới gia chủ lại đồng ý như thế, mặc dù những năm này tất cả mọi người đều biết gia chủ rất cưng chiều đại tiểu thư, nhưng nàng coi là lần này gia chủ sẽ từ chối.
Nàng rất muốn nói, sau lần trước, đại tiểu thư nhìn tên hộ vệ kia với ánh mắt có chút không thích hợp, nàng đã hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua đại tiểu thư dùng ánh mắt ấy nhìn một người nam tử.
Đó mơ hồ là một loại ánh mắt mê luyến!
Nhưng nàng thực sự là không dám nói chuyện này, một là sợ chính mình tính sai, hai là sợ làm hỏng thanh danh của đại tiểu thư.
"Đi thôi." Mạnh Đức Nghiệp phất phất tay.
Thúy nhi bất đắc dĩ cáo lui.
Trở lại trước Tú Lâu, Thúy nhi phát hiện đại tiểu thư đã đổi một bộ trang phục già dặn, cũng không biết nàng từ chỗ nào tìm đến một thanh kiếm gỗ, đang không ngừng vung chém dưới sự chỉ bảo của Dương Khai.
Động tác cực kỳ đơn nhất, nhưng đại tiểu thư giống như rất vui vẻ ,rất chăm chú, không ngừng cùng Dương Khai chứng thực. Dương Khai đứng ở chỗ không xa trước mặt nàng, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ điểm.
Thiến Thiến đứng bình tĩnh ở một bên, Thúy nhi bước nhanh đi vào bên người nàng, phàn nàn nói: "Ngươi làm sao lại không ngăn cản một chút."
Thiến Thiến lập tức luống cuống chân tay, cúi đầu không dám nói lời nào.
Thúy nhi tiếp tục răn dạy: "Thật là vô dụng, sớm muộn gì ta cũng đem ngươi đuổi ra nơi này."
Thiến Thiến cô nương lại cúi đầu thấp hơn.
Không đến một khắc đồng hồ, đại tiểu thư đã đổ mồ hôi. Thúy nhi đã sớm chuẩn bị, lấy ra khăn ẩm tiến lên thay nàng lau.
Mạnh Như có chút mong đợi hỏi: "Dương hộ vệ, biểu hiện vừa rồi của ta thế nào?"
Dương Khai gật đầu nói: "Nếu so với người mới học thì đã là rất tốt, đại tiểu thư có thiên phú tập võ."
Đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao nàng cũng là Khúc Hoa Thường luân hồi thành, mặc dù bị phong ấn ký ức, nhưng một chút bản năng đã khắc sâu trong linh hồn, nàng có biểu hiện như vậy chẳng có gì lạ.
Mạnh Như rất vui vẻ: "Thật sao, ngươi cũng không nên gạt ta, nếu ngươi gạt ta thì ta liền. . ." Nói xong , nàng quơ nắm tay nhỏ, làm bộ muốn nện.
Lại nghĩ tới động tác này giống như hơi có vẻ nũng nịu, nàng vội
vàng thu hồi nắm tay, mượn nhờ việc lau mặt để che dấu một tia đỏ bừng trên mặt.
Dương Khai nghiêm mặt nói: " Lời thuộc hạ nói là thật, tuyệt đối không phải nói dối."
Mạnh Như cười đến nỗi con mắt đều cong thành hình trăng khuyết.
Thúy nhi bĩu môi nói: "Đại tiểu thư phải cẩn thận một chút, không thể tin lời nam nhân nói."
"Cái gì nam nhân không nam nhân, nói giống như ngươi thật sự từng có nam nhân vậy." Mạnh Như nhéo nhéo cái mũi Thúy nhi.
Thúy nhi cũng đỏ mặt lên, dậm chân không thuận theo: " Bây giờ , đại tiểu thư càng ngày càng không giữ miệng, ta muốn nói cho lão gia."
"Đừng đừng đừng, Thúy nhi, ta không nói." Mạnh Như vội vàng xin tha.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất