Chương 4825: Một chiêu hiểm hóc
Đại đương gia bị giết, một đám người của Bảo Điền phong giống như điên truy kích Dương Khai cùng Ân Chí Dũng. Hai người vừa giết vừa trốn, cho đến lúc trời sáng thì bọn họ mới chân chính an toàn .
Toàn thân Ân Chí Dũng dính đầy máu tươi, trên thân có nhiều vết thương do đao kiếm gây ra, càng nhiều hơn là sự mệt mỏi trên tinh thần.
Trong một chỗ sơn dã, Dương Khai lấy nước rửa mặt, rồi tựa thân thể ở bên cạnh một cái cây thở phì phò.
Ân Chí Dũng trông lại, thật sự là kìm nén không được nghi ngờ trong lòng: "Lão đệ, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Chuyện phát sinh đêm qua có màu sắc quá mức sặc sỡ, đầu óc hắn không quá thông minh, nghĩ như thế nào cũng đều không thông, chỉ là mơ hồ suy đoán chính mình cùng Dương Khai là bị người ta bán đứng.
Dương Khai cân nhắc tìm từ một chút, rồi mới lên tiếng nói: "Là ta liên lụy lão ca."
Ân Chí Dũng nói: "Sao lão đệ lại nói lời này. . ."
"Đúng là ta liên lụy ngươi." Dương Khai nhắc lại nói: "Mạnh phủ muốn ta chết! Cho nên mới sẽ có lần hộ tống này, mới có vụ tập sát đêm qua."
Ân Chí Dũng há to miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Hai người là cận vệ của đại tiểu thư chợt được trao tặng trách nhiệm, hộ tống một đám hàng hóa tiến về thành Định Viễn, mà tất cả hàng hóa của Mạnh phủ lại đều là cục đá, Bảo Điền phong rõ ràng là ở một bên khác, lại đã sớm mai phục trên thương lộ này.
Còn có lời nói trước khi chết của Đại đương gia, có người báo cho hắn biết Dương Khai sẽ hộ tống hàng hóa qua Thượng Quải Cương. ..
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, hắn xác thực là đang lâm vào một trận âm mưu.
"Mạnh phủ. . . Cùng Bảo Điền phong có hợp tác?" Ân Chí Dũng có chút khó mà tiếp nhận, cũng không phải bởi vì việc Mạnh phủ cùng bọn thổ phỉ giặc cướp có liên lạc để hắn như vậy, đại gia tộc như Mạnh phủ có liên hệ với hai giới hắc bạch là bình thường, chỉ là chính như lời nói đêm qua của Dương Khai, trước đó Bảo Điền
phong muốn bắt cóc đại tiểu thư Mạnh phủ, lẫn nhau vốn nên là có huyết hải thâm cừu, từ trình độ gia chủ Mạnh gia đối với đại tiểu thư cưng chiều đến xem, thì hai thế lực này cũng không có khả năng sẽ hợp tác.
"Chưa hẳn." Dương Khai lắc đầu:"Trong lúc này còn có một khâu, liên lạc giữa Mạnh phủ cùng Bảo Điền phong."
Ân Chí Dũng kịp phản ứng: "Lão đệ là muốn nói Mạnh phủ cùng Bảo Điền phong cũng không trực tiếp hợp tác, mà là giữa hai bên có người trung gian."
Dương Khai gật gật đầu: "Mặc kệ như thế nào, đều là ta liên lụy lão ca."
Ân Chí Dũng vẫn nghĩ mãi mà không rõ: "Thế nhưng là. . . Mạnh phủ làm sao lại muốn giết ngươi đâu? Lão đệ ngươi đã làm chuyện gì sai sao?"
Dương Khai lắc đầu, không muốn giải thích thêm, ngược lại là nghĩ rõ ràng vì sao trong khoảng thời gian gần nhất , xung quanh Tú Lâu của đại tiểu thư phụ lại nhiều thêm một chút người canh gác, vì sao Thúy nhi nhìn mình với con mắt cừu thị hơn rất nhiều.
Đó rõ ràng là người mà gia chủ an bài , việc đại tiểu thư cùng mình ngầm sinh tình cảm cũng đã bại lộ, cho nên gia chủ Mạnh gia mới có
thể muốn giết chết chính mình.
Mạnh Đức Nghiệp sẽ không cho phép con gái cưng của mình cùng một tên hộ vệ sinh ra tình cảm.
Về phần Ân Chí Dũng, đúng là bị tai bay vạ gió.
Dương Khai đứng lên nói: " n lão ca, ngươi đi đi, rời đi thành Bạch Ngọc, tìm nơi mà Mạnh gia với tay không đến ở lại."
Ân Chí Dũng giật mình: "Vậy còn ngươi?"
Dương Khai trở mình lên ngựa, quay đầu ngựa lại: "Có một số việc cần chấm dứt một chút!"
Nói xong, hắn giục ngựa cấp tốc rời đi, tại sau lưng hắn Ân Chí Dũng hô vài tiếng, nhưng không có đạt được bất kỳ đáp lại nào, chỉ có thể cắn răng rời đi.
Thành Bạch Ngọc là không thể nào trở về, lần này Mạnh phủ thất thủ, nếu hắn còn dám lộ diện thì khó thoát khỏi cái chết, chỉ có thể làm theo lời Dương Khai nói, tìm nơi không ai nhận ra hắn tiếp tục kiếm ăn.
Mấy ngày về sau, thanh niên phong trần mệt mỏi bước vào cửa thành, ngẩng đầu thấy cửa thành có dán hai tấm lệnh truy nã mới tinh, người bị truy nã đều là hộ vệ Mạnh phủ, một người tên là Dương Khai, một người là Ân Chí Dũng.
Hoạ sĩ có kỹ nghệ không sai, chỉ rải rác mấy nét đã đem hình dạng và thần thái của hai người phác hoạ giống như đúc.
Trong lệnh truy nã nói hai người thân là hộ vệ Mạnh phủ, lại cùng đám cướp Bảo Điền phong cấu kết, tại Thượng Quải Cương tàn sát hơn 20 người của tiêu cục Chấn Phong, cướp đi số lớn hàng hóa của Mạnh phủ, cùng hung cực ác, tội không dung xá!
Dương Khai lạnh nhạt dời ánh mắt, nghênh ngang đi vào trong thành, hình dạng sau khi dịch dung của hắn lừa qua rất nhiều nhãn tuyến ngoài sáng trong tối.
Hắn sống nhiều năm như vậy, giết nhiều người như vậy, được nhiều kỳ công bí thuật như vậy, tất cả bí thuật thông dụng hắn đều sẽ hiểu rõ một chút.
Thuật dịch dung của hắn không tinh xảo lắm, có lẽ ở trong mắt người trong nghề thì có thể nói là sơ hở trăm chỗ, nhưng ứng phó với trường hợp như vậy vẫn là dư sức có thừa.
Nhưng mà mới vào trong thành không bao lâu, Dương Khai đã cảm giác mình bị người theo dõi.
Việc này khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.
Trong hẻm nhỏ, lúc xâm nhập, người theo dõi bị Dương Khai trốn ở chỗ tối bóp lấy cổ ngay lập tức, người theo dõi kia rõ ràng là bị dọa
kêu to một tiếng, vội vàng thấp giọng hô: "Tha mạng tha mạng, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc, đối với ngài tuyệt đối là không ác ý."
"Phụng mệnh của ai, làm chuyện gì?" Dương Khai lạnh giọng hỏi.
Người theo dõi lắc đầu không nói, Dương Khai dùng thêm sức, bóp cho người này đều sắp trợn lồi tròng mắt, nhưng hắn vẫn không mở miệng.
Lúc hắn cho là mình muốn chết trong tay Dương Khai, thì Dương Khai lại đem hắn ném trên mặt đất.
Người theo dõi từ cõi chết trở về, ho khan mãnh liệt một trận, hơn nửa ngày còn thở không nổi.
"Nói đi, có chuyện gì?" Dương Khai hỏi.
Người theo dõi giãy dụa đứng dậy, nhìn qua Dương Khai lộ vẻ e ngại hơn rất nhiều, cúi đầu nói: "Đại nhân nói, xin mời ngài dời bước, theo ta đi đến một nơi."
Không đợi Dương Khai tỏ thái độ, hắn lại nói: "Đại nhân còn nói, xin mời tôn giá yên tâm, đại nhân đối với ngươi tuyệt đối là không ác ý, nếu thật có ác ý, thì chỉ cần tiểu nhân tùy tiện hô một tiếng, ngài sẽ
trốn không thoát thành Bạch Ngọc, không cần thiết tốn công tốn sức như vậy."
"Tại trước khi hô, ngươi đã chết đến mười lần!" Dương Khai nói lãnh khốc.
Người theo dõi nơm nớp lo sợ: "Tiểu nhân không kêu được, tự nhiên là còn có người bên ngoài kêu."
"Đại nhân nhà ngươi đang uy hiếp ta?" Dương Khai nhắm lại tầm mắt.
Người theo dõi gật gù đắc ý: "Không không không, đây chỉ là thủ đoạn biểu đạt thành ý! Lời này là đại nhân nói, một chữ cũng không sai, ngài chớ trách!"
Dương Khai bỗng nhiên đối với người được xưng là đại nhân này cảm thấy hứng thú, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngươi biết ta là ai sao?"
Người theo dõi lắc đầu: "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc!"
"Dẫn đường đi!" Dương Khai phân phó nói.
Tên đại nhân phía sau người này không thể nghi ngờ là đã biết thân phận của mình, mà lại hắn thế mà biết mình tiến vào thành, nói rõ vừa rồi đã có người nhận ra mình, vị đại nhân này nói không chừng là đang quan sát ở chỗ cửa thành.
Nhưng cũng đúng như hắn nói, chỉ cần hắn tùy tiện hô một tiếng,
Dương Khai sẽ bị bại lộ thân phận, đến lúc đó hắn căn bản là đừng nghĩ rời đi Bạch Ngọc thành.
Nếu như thế, vậy cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, Dương Khai cũng rất muốn biết, đến cùng là ai đang bày cục, có mục đích gì.
Hắn đi theo người kia, rẽ trái lượn phải.
Dương Khai bỗng nhiên phát giác thành Bạch Ngọc hình như là rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có tiếng chiêng trống vang lên.
Dường như đã nhận ra Dương Khai nghi hoặc, người dẫn đường phía trước nói nhỏ: "Sau ba ngày, đại tiểu thư Mạnh phủ cùng thiếu thành chủ của chúng ta kết hôn đâu, đây chính là việc vui động trời."
"Sau ba ngày kết hôn?" Dương Khai nghe vậy giật mình.
"Đúng vậy a, thiếu thành chủ tự mình đi cầu hôn, Mạnh gia chủ cũng đã đáp ứng, Mạnh gia coi như là trèo lên cành cây cao rồi."
Sắc mặt Dương Khai đột nhiên nổi lên khói mù, đây là một chiêu hiểm hóc a! Phùng Thừa Tự ra tay thật nhanh, mà lại thủ đoạn còn thật không tầm thường.
Lúc gặp mặt ở Báo n tự, Dương Khai nói mình lâu đài gần nước, kết quả lập tức liền bị gia chủ Mạnh gia cho điều ra ngoài hộ tống hàng hóa, kết quả còn có một trận mai phục tập sát chờ hắn.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn không có ưu thế, ngược lại là Phùng Thừa Tự muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Hắn cũng không cảm thấy Phùng Thừa Tự có gì hèn hạ, tại trong Luân Hồi giới này, hai người đều có mục đích của mình, tự nhiên là dốc hết toàn lực thi triển thủ đoạn, ai cao hơn một bậc, thì người đó có thể cười đến cuối cùng.
Việc mình bị mai phục tập sát hẳn là cùng Phùng Thừa Tự không có quan hệ, dù sao đây là việc do gia chủ Mạnh gia an bài.
Điển duy nhất để Dương Khai có chút không xác định là, người trung gian giữa Mạnh phủ cùng Bảo Điền phong là ai.
Đứng tại trên lập trường của mình, Dương Khai tự nhiên là không có khả năng cho phép trận hôn lễ này được cử hành, thời gian ba ngày thực sự là quá gấp gáp, Dương Khai tạm thời còn chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt, mà lại hắn còn muốn ứng đối với cục diện khó bề phân biệt trước mắt .
"Đến!" Người dẫn đường dừng trước một tòa nhà dân, đưa tay ra hiệu mời.
Dương Khai gật gật đầu, cất bước mà vào, trong phòng không có một ai.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, người dẫn đường xấu hổ: "Đại nhân
chỉ nói để cho ta mang ngài tới đây, sau đó cũng không có chỉ thị tiếp, đại nhân nói, sau khi tiến vào ngài sẽ biết đại nhân không có địch ý."
Dương Khai lặng yên trong chốc lát, rồi quay người đi vào trong nhà. Hắn nhìn thấy trên bàn có một tấm thiệp mời đỏ thẫm!
Hắn nghi hoặc, cầm lấy thiệp mời điều tra, phát hiện đó rõ ràng là thiệp mời đến từ Mạnh phủ, mời tiến về Mạnh phủ tham gia hôn lễ ba ngày sau của đại tiểu thư !
Dương Khai giương lông mày lên, có một loại cảm giác bị người triệt để xem thấu, cảm giác này để hắn rất không thoải mái.
Thiệp mời này rõ ràng là nhằm vào hắn mà đến, người an bài thậm chí thấy rõ ý đồ của hắn, cho nên đang cho hắn sáng tạo cơ hội!
Tấm thiệp mời này không thể nghi ngờ là rất quý giá, người bình thường căn bản là không có khả năng đạt được, trong toàn bộ thành Bạch Ngọc , người có tư cách thu đến thiệp mời này, không cao hơn trăm người.
Mà người này lại chừa một phần cho hắn, nói rõ người này có thân phận không thấp.
Người dẫn đường thừa dịp Dương Khai nhìn thiệp mời , vụng trộm chạy, Dương Khai cũng không ngăn cản.
Người giật dây này đã an bài nhiều như vậy, thì trong thời gian ngắn hắn sẽ không có khả năng gây ra bất lợi cho Dương Khai, mà người này rõ ràng cũng là hi vọng Dương Khai đại náo trận hôn lễ ba ngày sau, nếu thật có âm mưu quỷ kế gì, thì sau ba ngày hắn tất nhiên sẽ lộ ra mánh khóe.
Dương Khai không chuẩn bị nghe theo người khác an bài, cất kỹ thiệp mời, đợi lúc nửa đêm, hắn mặc vào y phục dạ hành, lặng lẽ rời đi chỗ ở.
Hắn muốn đi Mạnh phủ một chuyến, nhìn xem có thể tiến vào nội viện, gặp đại tiểu thư một lần hay không.
Dương Khai đã đảm nhiệm hộ vệ ở Mạnh phủ được mấy tháng , nắm rõ vị trí của hộ vệ Mạnh phủ trong lòng bàn tay, cảm thấy mình có cơ hội lẻn vào.
Nhưng trên thực tế, Mạnh phủ hình như trở nên nghiêm mật thêm rất nhiều, hắn đợi đến nửa đêm nhưng không có nửa điểm cơ hội, cuối cùng chỉ có thể coi như thôi.
Kể từ đó, hắn cũng chỉ có thể chờ ba ngày sau, lại tìm kiếm cơ hội, có tấm thiệp mời kia, hắn an toàn tiến vào Mạnh phủ là không thành vấn đề, mấu chốt là làm sao để gặp mặt đại tiểu thư, hỏi rõ tình cảm của nàng, sau đó mang nàng chạy đi.
Dương Khai còn chưa từng có kinh nghiệm cướp cô dâu, trong luôn hồi giới này hắn đã trải qua rất nhiều việc tươi mới, trong lúc nhất thời hắn cũng có chút dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.