Chương Tên khốn này thật không trượng nghĩa a! Chạy cũng không hô một
tiếng, Ân Chí Dũng khóc không ra nước mắt! Hắn thậm chí đều không phát hiện được Dương Khai đến cùng là trốn đi lúc nào, chỉ biết mình đang ngủ say, bị Dương Khai kéo lấy lăn mấy lần, tránh đi một vòng mưa tên lúc đầu.
Thấy người của Bảo Điền phong sắp tìm tới phía bên mình, Ân Chí Dũng đang do dự giãy dụa giữa việc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay là liều mạng chiến đấu một lần, bên kia bỗng nhiên truyền ra một tiếng kinh hô, ngay sau đó có thanh âm vật nặng rơi xuống đất vang lên, chợt tiếng kinh hô một mảnh: "Đại đương gia!"
"Đều không cần động đậy!" Đại đương gia chợt quát một tiếng.
Ân Chí Dũng không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng giương mắt nhìn lên, thừa dịp ánh lửa, mơ hồ nhìn thấy sau lưng Đại đương gia hình như nhiều thêm một bóng người, một thanh đao mỏng sắc bén nằm ngang ở chỗ cổ Đại đương gia.
Phiên Vân Đao!
Ân Chí Dũng vui mừng quá đỗi, hắn không thấy rõ bóng người sau lưng Đại đương gia kia là ai, nhưng lại nhận ra thanh thần binh lợi khí này.
Ân Chí Dũng đẩy ra thi thể đắp trên người mình, đứng lên, cả người hắn đầy máu khiến mấy tên cướp bên cạnh giật mình.
Đại đương gia hướng bên này liếc mắt nhìn, nhếch miệng cười một tiếng: "Hai vị thật đúng là có thân thủ tốt, ngay cả như vậy đều có thể sống được."
"Quá khen!" Phía sau hắn, truyền ra thanh âm của Dương Khai, ngay sau đó Ân Chí Dũng nhìn thấy đầu Dương Khai nhô ra từ sau lưng Đại đương gia: " n lão ca, không có sao chứ?"
"Không chết được!" Ân Chí Dũng lau máu trên mặt, ra vẻ anh dũng, nhưng trên thực tế ngay cả làn da đều không bị trầy.
"Nói thế nào?" Dương Khai cầm đao mỏng, nhàn nhạt hỏi.
Đại đương gia cười đắc ý: "Cho tới bây giờ chỉ có ta ôm nữ nhân như vậy, không nghĩ tới có một ngày ta thế mà bị người ôm, thật đúng là tươi mới."
Kiếm quang hiện lên, hai ngón tay bay ra ngoài, Đại đương gia kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay đang lặng lẽ sờ về phía con dao găm giữa hai chân có máu tươi chảy ròng.
Chỉ một thoáng, mắt Đại đương gia lộ ra hung quang, đám cướp Bảo Điền phong cũng giương cung bạt kiếm.
"Không biết nói chuyện thì cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ rồi lại nói, mặt khác đừng làm động tác dư thừa, kiếm của ta rất sắc bén, nếu chém phải thứ gì không nên chém, thì coi như là không lắp
lại được." Dương Khai nhẹ giọng uy hiếp : "Trước hết để cho người của ngươi lui ra đi, ta hơi nhát gan, bị bọn hắn vây quanh, khiến tay ta rất run."
Đại đương gia chỉ lộ vẻ dữ tợn trong chốc lát, rồi lập tức khoát tay: "Đều lui ra trăm trượng phía sau!"
Đám cướp Bảo Điền phong ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chầm chậm hướng thối lui về phía sau, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.
Đại đương gia bị bắt cóc, bị chém hai ngón tay, máu tươi chảy không ngừng, nhưng hắn vẫn thản nhiên như thường, ngay cả Ân Chí Dũng đều không thể không bội phục tên này là một nhân vật.
"Ta thấy, hiện tại chúng ta có thể thật tốt mà nói một chút." Đại đương gia nói ra.
Dương Khai thu Phiên Vân Đao, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trực tiếp bước về phía xe ngựa chở hàng hóa.
Trong nháy mắt thấy hắn đưa lưng về phía chính mình, Đại đương gia thậm chí nhịn không được muốn rút đao khiêu chiến! Nhưng nhớ tới thân thủ kinh khủng của Dương Khai, hắn cuối cùng vẫn nhịn được.
Lúc bắt cóc Mạnh Như, hắn cũng dẫn theo trăm kỵ binh không ngừng đối với Dương Khai khởi xướng tiến công, kết quả phía bên
mình tử thương không nhỏ, mà đối phương lại còn kiên trì đợi được viện quân của thành Bạch Ngọc đến.
Lần này càng là tại tình huống hắn không phát giác chút nào , Dương Khai bỗng nhiên giết ra bắt cóc, khiến hắn lập tức mất chủ động.
Mạnh phủ đến cùng là tìm được tên hộ vệ này ở đâu? Đại đương gia nghĩ mãi mà không ra.
"Nói một chút đi, ai sai sử ngươi?" Dương Khai đứng tại trước xe ngựa, híp mắt hỏi.
Đại đương gia nghe vậy cười lạnh nói: "Ta chính là đến báo thù rửa hận cho Nhị đương gia của Bảo Điền phong, cần gì người sai sử?"
"Vậy ngươi làm sao lại biết lộ tuyến cùng vị trí cụ thể của chúng ta? Các ngươi ở chỗ này mai phục không phải chỉ một ngày a?"
Đại đương gia thản nhiên nói: "Bảo Điền phong ăn chính là chén cơm này, tự nhiên là có thủ đoạn của riêng mình."
Dương Khai đưa lưng về phía hắn, tự nói: "Là Mạnh phủ sao ?"
Ân Chí Dũng nghe vậy giật mình: "Dương lão đệ, ngươi đang nói cái gì?"
Đại đương gia cười nhìn qua Ân Chí Dũng: "Lão đệ này nói chuyện
thật là có ý tứ, có phải hay không là đầu óc không tốt lắm?"
Dương Khai rút ra Phúc Vũ Kiếm, kiếm quang hiện lên, thùng xe ngựa bị chém ra, lộ ra hàng hóa núp ở bên trong.
Ân Chí Dũng tập trung nhìn lại, lập tức trợn mắt hốc mồm: "Đây. . . Đây là chuyện gì xảy ra?"
Hàng hóa trân quý bị bọn hắn cùng tiêu cục Chấn Phong hộ tống lại là một đống tảng đá, hắn đơn giản là không dám tin vào hai mắt của mình, vội vàng tiến lên cẩn thận lật xem, cuối cùng xác định đây quả thật chỉ là tảng đá, bên trong cũng không có giấu bất kỳ vật gì.
Hắn lại nhìn mấy chiếc xe ngựa khác, đều là như vậy.
"Tại sao có thể như vậy. . ." Ân Chí Dũng có chút không thể nào tiếp thu được, càng nghĩ không rõ đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Chính là vì vài xe tảng đá này, mà tiêu cục Chấn Phong đã chết hơn 20 người? Nếu không phải Dương Khai xem xét thời cơ nhanh nhạy, thì e là hai người bọn họ cũng đã gặp nạn.
"Ta có chút không rõ ràng cho lắm." Dương Khai quay người nhìn qua Đại đương gia: " Lần trước Bảo Điền phong tập kích Mạnh phủ trong đêm, bắt cóc đại tiểu thư Mạnh gia, hai bên đều có tử thương không nhỏ, ngay cả Nhị đương gia đều đã chết, theo đạo lý mà nói,
Mạnh phủ hẳn là sẽ không cùng các ngươi có hợp tác gì, có thể hết lần này tới lần khác các ngươi đúng là thật sự hợp tác. Đại đương gia có thể giải thích cho ta hay không?"
Đại đương gia không còn thản nhiên như trước, có một loại cảm giác bất lực khi bí mật bị nhìn xuyên, nhưng hắn cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm Dương Khai với ánh mắt âm trầm.
Dương Khai đem đao kiếm đều cầm trên tay, từng bước một hướng hắn bước đi, buông xuống ánh mắt: " Người không nói lời nào thì cùng người chết không có khác nhau!"
Đại đương gia trầm giọng nói: "Ta chỉ có thể nói ta nhận được tin tức ngươi sẽ hộ tống một nhóm hàng hóa đi qua nơi đây, nhưng người nói tin tức này cho ta biết lại không có quan hệ với Mạnh phủ."
"Vậy cùng người nào có quan hệ?" Dương Khai đứng vững ở trước mặt hắn, truy vấn.
Đại đương gia lắc đầu, rõ ràng là không muốn nói.
"Đi tốt!" Dứt lời, Dương Khai lấy ra đao kiếm, Đại đương gia rõ ràng là đã có phòng bị, nhưng vẫn ngăn không được một đao một kiếm này, đầu lâu hắn bay lên, chỗ cổ có máu tươi phun ra giống như suối.
Dương Khai đã trở mi ̀nh lên ngựa, dùng một tay túm lấy Ân Chí
Dũng còn có chút mơ hồ đi lên, kẹp lấy bụng ngựa, hướng một phương hướng tiến lên.