Chương 4834: Tìm Người
Một tháng sau, trong một thôn trang, một nam một nữ phong trần mệt mỏi đến chỗ này.
Nam tử sắc mặt hơi tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho nhẹ, lưng đeo một cây trường thương, nữ tử thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, dung nhan cực đẹp, tay mang theo một thanh trường kiếm.
Một nam một nữ này, chính là xuất phát từ Hạo Khí điện, một đường đến chỗ này, Dương Khai cùng Lạc Thính Hà.
Thôn trang chỉ là thôn trang bình thường, tường đá cũ nát, bọn nhỏ vui cười đùa giỡn, từng nhà bếp khói lửa lượn lờ, mùi cơm chín quanh quẩn chóp mũi.
Càng có kiện phụ cao giọng gọi hài tử nhà mình về ăn cơm.
Đang tay cầm nhánh cây làm thành các loại binh khí đùa giỡn không nghỉ, bọn nhỏ chợt thấy rất hiếu kỳ đối với hai vị khách không mời mà đến, nhao nhao vây tụ quanh, tả hữu dò xét.
Tiểu Hà hít hít mũi, tay sờ sở cái bụng đã phẳng lì từ lâu: "Đói bụng!" Sau đó trông mong nhìn qua Dương Khai.
Dương Khai thở dài, gỡ xuống túi tiền bên hông, cầm một hạt bạc vụn trên tay, nhìn quanh bọn nhỏ nói: "Ai có thể mang bọn ta đi ăn chút đồ ăn ngon, bạc này chính là của người đó."
Mười hài tử lập tức sáng cả mắt lên, nhao nhao dơ tay. "Nhà ta có đồ ăn ngon, ta dẫn ngươi đi."
"Nhà ta cu ̃ng có!"
"Bọn hắn lừa ngươi, nhà bọn hắn đều không ăn thịt, nhà ta có cá ướp muối!"
. . .
Một trận tranh đoạt, hài tử lớn tuổi nhất cuối cùng cướp được bạc vụn tới tay, cũng vì thế mà bị đánh đám tiểu tử làm cho vài quyền mấy cước, lại không thèm để ý chút nào, chỉ là gắt gao nắm bạc vụn kia trong lòng bàn tay, dắt lấy quần áo Dương Khai: "Đi theo ta đi!"
Dương Khai gật gật đầu, ra hiệu Tiểu Hà đi theo.
Hai người rất mau đến nhà đứa bé kia, cha mẹ đều là người khoẻ mạnh, cách ăn mặc người nhà nông, quần áo đơn sơ, quanh năm lao động đã lưu lại trên thân hai người dấu vết thật sâu.
Hán tử bất thiện ngôn từ, chỉ ngu ngơ cười, đối mặt Dương Khai cùng Tiểu Hà, như đang đối mặt hai vị đại tài chủ.
Nữ chủ nhân trong nhà nhân cao mã đại, ngược lại là vô cùng nhiệt tình.
Thấy hài tử giao lên bạc vụn, rất sảng khoái đưa tới hai bát cơm lớn, cá ướp muối nhà mình trân tàng cũng được dọn lên bàn.
Tiểu Hà ôm lấy chén lớn, ăn no nê một trận.
Trong nhà nam chủ nhân ngồi xổm ở cửa ra vào hút thuốc lá, nữ chủ nhân cười theo đứng ở một bên, hài tử an vị trên bàn, nhìn Tiểu Hà ăn như hổ đói, vẻ mặt rất có hào hứng.
"Ngươi không ăn sao?" Tiểu Hà rất nhanh ăn sạch sẽ phần của mình, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Khai ngồi yên, cơm trước mặt cũng không động tới.
"Ngươi ăn đi." Dương Khai mỉm cười.
Tiểu Hà không chút khách khí, với lấy chén cơm của Dương Khai đến trước mặt, vùi đầu tiếp tục ăn.
Rất khó tưởng tượng, nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, sẽ có khẩu vị lớn như vậy. Trên thực tế, lúc rời Hạo Khí điện, Dương Khai mang theo không ít lộ phí, kết quả một tháng này bị Tiểu Hà ăn không còn thừa mấy.
"Muội tử này của ta trời sinh ăn lớn, xin phu nhân thứ lỗi." Dương Khai quay đầu qua kiện phụ đang đứng ở một bên nói.
Kiện phụ mặc dù nhiệt tình, nghe vậy khoát tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, một chút cơm mà thôi, trong nhà vẫn phải có, muốn ăn bao nhiêu đều có thể."
Dương Khai nhìn qua hài tử ngồi tại bên cạnh mình nói: "Ngưoi nữa, làm sao không ăn chút?"
Hài tử cười nói: "Các ngươi ăn trước, ta ăn sau."
Dương Khai gật gật đầu, không nói thêm lời.
Tiểu Hà bỗng nhiên giơ cao chén lớn trong tay, quay qua kiện phụ kia nói: "Thêm một chén nữa!"
"Khụ khụ khụ. . ."
Hán tử lập tức ho khan một trận, suýt nữa không thở nổi.
Kiện phụ cũng khóe mắt run run, biểu lộ hơi có chút không được tự nhiên tiếp nhận chén lớn, quay người tiến phòng bếp xới cơm.
Một bát lại một bát. . .
Một lát sau, kiện phụ vẻ mặt cầu xin cầm cái chén sạch bóng, nhìn tên ăn ma ̀y Tiểu Hà này nói: "Không còn nữa, đã hết cơm rồi."
Hán tử đã không còn tâm tư hút thuốc nữa, lúc Tiểu Hà đòi thêm
chén cơm thứ ba đã bắt đầu nhìn nàng, mắt đều không nháy một cái.
Hài tử ngồi bên cạnh Dương Khai càng là sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm.
Tiểu Hà vẻ mặt thất vọng: "Còn chưa ăn no. . ."
Kiện phụ quay đầu nhìn qua Dương Khai, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, không hiểu rõ hắn làm thế nào có thể nuôi lớn muội tử đến như vậy, số lượng cơm này, đã có thể khiến một người béo ăn đến vỡ bụng.
"Ăn ngon không?" Dương Khai nhìn qua Tiểu Hà.
"Ăn ngon, chỉ là có hơi chát chát." Tiểu Hà trung thực trả lời. "Đồ ăn có độc, đương nhiên là chát miệng." Dương Khai cười ha ha. Dứt lời, ba đạo thân ảnh vồ giết tới Dương Khai cùng Tiểu Hà.
Một mực ngồi ngay ngắn ở cửa ra vào, thân thể hán tử bỗng nhiên cuộn thành một đoàn, như viên thịt lao đến, đao mang sắc bén giấu trên tay như ẩn như hiện, cuốn theo sát cơ lăng lệ.
Kiện phụ vứt xuống cái chén trong tay, bước ra một bước, bàn tay giô ́ng như quạt hương bồ chụp vào đầu Tiểu Hà.
Hài tử ngồi ở bên người Dương Khai không biết từ chỗ nào mò ra
một thanh trường kiếm, lấy một góc độ xuất quỷ nhập thần đâm tới ngực Dương Khai.
Tiểu Hà bỗng nhiên lắc lư, như quỷ mị biến mất.
Hán tử cùng kiện phụ kêu rên, bay rớt ra ngoài, đẫm máu giữa không trung.
Dương Khai duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy trường kiếm, hài tử ra sức đâm, nhưng làm thế nào cũng vô pháp thoát khỏi kiềm chế, sắc mặt đỏ lên.
Tiểu Hà nổi trận lôi đình: "Có độc sao ngươi không nói sớm?"
"Không phải ngươi bách độc bất xâm sao?" Dương Khai nháy mắt mấy cái.
"Đu ́ng nha!" Tiểu Hàlập tứctịt ngòi, nhưng vẫn cảm thấy ủy khuất: "Vậy cũng không thể không nói cho ta."
"Nói cho ngươi, ngưoi không ăn sao?"
Tiểu Hà có chút ngại ngùng, nhăn nhăn nhó nhó: "Cơm vẫn là phải ăn."
"Vậy chẳng phải đúng rồi." Dương Khai nhún nhún vai, trên tay hơi dùng lực, hài tử ai nha một tiếng, ngã về sau, một cỗ lực lượng quỷ dị xâm nhập vào trong kinh mạch, để hắn không thể động đậy.
"Bọn hắn là ai?" Tiểu Hà nhíu chặt mày, một nhà ba miệng này lại đều là người tu hành, còn hạ độc trong cơm, rõ ràng không phải vật gì tốt a.
"Giáo đồ Bạch liên!" Dương Khai chầm chậm đứng dậy, "Nơi này là một chỗ cứ điểm bí mật của Bạch Liên giáo."
Tiểu Hà kinh ngạc đến cực điểm, nàng luôn đi theo Dương Khai, cũng không cần để ý tới cái gì, Dương Khai đi đâu nàng đi đó, cho nên căn bản không nghĩ tới Dương Khai sẽ mang nàng tới chỗ như thế.
Cũng không sợ cái gì, thực lực đến trình độ này, đơn đả độc đấu, trong thiên hạ có thể thương tổn được bọn hắn đã không có mấy ngừoi.
Mà sở dĩ Dương Khai biết nơi này là cứ điểm bí mật của Bạch Liên giáo, tự nhiên là bởi vì hắn đảm nhiệm điện chủ điện Hạo Khí ba năm.
Cứ điểm bí mật như này, Dương Khai còn biết mấy chỗ khác, nhưng luôn không cho người động thủ diệt trừ, vốn là muốn thả dây dài câu cá lớn, chỉ là bây giờ hắn đã từ đi vị trí điện chủ, đủ loại bố trí trước kia cũng không cần dùng nữa.
"Chúng ta tới nơi này làm gì?"
"Tìm người!" Sau khi nói xong, Dương Khai nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài.
Dưới cảm giác, bốn phương tám hướng cái nhà này bị không ít người vây quanh, hiển nhiên là vừa rồi động thủ khiến càng nhiều Bạch liên giáo đồ phát hiện.
"Ta đi!" Tiểu Hà ăn toàn đồ bị hạ độc, đang tức giận, nói xong liền cầm kiếm giết ra ngoài.
Bên ngoài rất nhanh vang lên từng tiếng kêu thảm, liên tiếp. Ngã trên mặt đất, hán tử cùng kiện phụ rốt cục mặt biến sắc. Kiện phụ trầm giọng nói: "Tôn giá là ai?"
"Dương Khai!" Dương Khai chầm chậm nói.
Hán tử nghe vậy trừng mắt, cả người bỗng phát run, kiện phụ kia cũng là sắc mặt tái nhợt, nghẹn ngào kêu sợ hãi: "Hạo Khí điện điện chủ Dương Khai?"
Thảo phạt nhau mấy trăm năm, giáo đồ tầng dưới chót mặc dù chưa từng thấy bản nhân Dương Khai, cũng phải biết tên hắn.
Đối với bọn hắn, Hạo Khí điện điện chủ, đều là nhân vật như Bạch Liên lão mẫu nhà mình, cực kỳ tôn quý, người bình thường khó gặp.
Ai cũng không hề nghĩ tới, trong thôn trang nhỏ xa xôi như vậy, Hạo
Khí điện điện chủ thế mà lại hiện thân.
"Ta đã không phải điện chủ Hạo Khí điện." Dương Khai lắc đầu, Nhưng lời này không thể nghi ngờ là xác nhận lời của kiện phụ.
Kiện phụ tâm như bụi chết, vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ biện pháp chạy trốn, nhưng biết được vị trước mắt này lại là nhân vật trong truyền thuyết kia, liền hết hy vọng, thực lực chênh lệch quá lớn, sao có thể chạy được?
"Tôn giá đến cứ điểm Bạch Liên giáo ta, có gì muốn làm?" Kiện phụ hỏi.
"Ta nói, là đến tìm người, tìm các một người trong Bạch Liên giáo các ngươi."
"Ai?"
"Ngươi không cần phải để ý là ai, thông báo lên trên, người ta muốn tìm tự sẽ tới gặp ta."
Kiện phụ biểu lộ biến ảo một hồi, tay che ngực chầm chậm đứng dậy, bỗng nhiên lao ra ngoài, xô đổ vách tường, cấp tốc trốn xa.
Một giọng nói vang lên bên tai nàng: "Ta ở đây chờ một tháng, nếu không thấy người ta muốn gặp, tám chỗ cứ điểm Bạch Liên giáo, ta sẽ bái phỏng từng nơi!"
Kiện phụ rùng mình một cái, càng chạy nhanh hơn.
Tiểu Hà lách mình tiến đến: "Chạy rồi?"
"Không sao." Dương Khai khoát khoát tay, nhìn trường kiếm chút dính máu trong tay nàng: "Không có người sống?"
Tiểu Hà thờ ơ nói: "Không lưu, ngươi muốn người sống? Sớm nói một chút a!"
Lại nhìn về phía hán tử cùng hài tử ngã trên mặt đất, sát cơ trong mắt bùng cháy mạnh.
"Dù sao cũng phải lưu hai người nấu cơm cho ngươi a? Ta lại không biết nấu cơm." Dương Khai nói một câu bỏ đi suy nghĩ đuổi tận giết tuyệt của nàng.
Hán tử cùng hài tử mặc dù trở về từ cõi chết, lại như cha mẹ chết, thân là người Bạch Liên giáo, rơi vào trong tay hai vị này, ngày sau sợ là muốn sống không bằng chết rồi.
Hai người đã có thể nghĩ đến việc sẽ bị tra tấn như thế nào.
Trên thực tế cũng không phải là như bọn hắn nghĩ, thời gian sau đó, hai người bọn họ cũng không bị bất kì ngược đãi gì.
Mỗi ngày hán tử phụ trách nấu cơm cho Tiểu Hà cùng Dương Khai, hài tử thì bị Tiểu Hà kéo đi chơi mấy trò chơi trẻ con, vui vẻ như thường.
Trong thời gian đó hai người không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, càng thử qua các loại biện pháp.
Nhưng chuyện đối với hai người là nghiêm túc không gì sánh được, đối với Tiểu Hà lại chỉ như là một trò chơi khác.
Thời điểm hai người chuẩn bị chạy trốn, hoặc là đã chạy ra khỏi thôn, nàng luôn có thể hiện thân đúng lúc, bắt hai người trở lại.
Mỗi một lần bị bắt, đều bị cắt mấy sợi tóc xem như trừng phạt. Không đến nửa tháng, hai người đều thành đầu trọc.
Tiểu Hà không còn gì để cắt, nghiêm túc nói cho hai người: "Lần sau chạy bị ta bắt lấy, cũng chỉ có thể cắt đầu!"
Tóc cắt còn có thể mọc ra, đầu thì chịu không mọc nổi.
Hai người không dám nghiệm chứng lời Tiểu Hà nói là thật hay giả, từ ngày đó trở nên trung thực không gì sánh được, không dám tiếp tục chạy trốn.
Tiểu Hà lập tức cảm thấy mất hứng, hơi hối hận vì đã uy hiếp hai người như vậy.