Chương 4837: Huyết Ngưng Tẩy Hồn Đan
Tiểu Hà xưa nay tùy tiện, điên điên khùng khùng.
Dương Khai chưa bao giờ thấy qua vẻ ưu thương trên mặt nàng lúc nàng nói những lời này, trong lòng khẽ động, đang muốn hỏi thêm vài câu, Khúc Hoa Thường bên người bỗng nhiên hừ nhàng một tiếng, ngay sau đó cả người run rẩy lên.
Dương Khai biến sắc, vội vàng nhìn lại: "Sao vậy?"
"Không có. . . Không có việc gì!" Khúc Hoa Thường quật cường lắc đầu.
Dương Khai cũng đã nhìn ra không ổn, dưới ánh trăng, sắc mặt Khúc Hoa Thường rõ ràng có chút tái nhợt, khí cơ đều chập trùng không chừng.
Tiểu Hà đưa tay phủ lên trán Khúc Hoa Thường, hoảng sợ nói: "Thật mát a!"
Dương Khai nghiêm mặt, nắm lấy cánh tay Khúc Hoa Thường, duỗi ra hai ngón tay đặt lên trên cổ tay nàng, thôi động lực lượng điều tra.
Xác thực như Tiểu Hà nói, thân thể Khúc Hoa Thường thật lạnh, giống như khối băng vậy, cho dù chỉ là tới gần, Dương Khai cũng có thể tinh tường cảm nhận được hàn ý từ trên người nàng phát ra.
Nhưng hàn ý này duy trì được một lát liền tan thành mây khói, thay vào đó là nóng hổi như lửa nóng.
Khúc Hoa Thường khó khăn kêu hừ hừ, ánh mắt mông lung, sắc mặt huyết hồng.
Mà trong cảm giác của Dương Khai, khí cơ trong cơ thể nàng cũng hỗn loạn rối tinh rối mù, lực lượng trong cơ thể như ngựa hoang thoát cương, mạnh mẽ đâm loạn vào trong kinh mạnh nàng.
Dương Khai cùng Tiểu Hà liếc nhau, trăm miệng một lời: "Huyết Ngưng Tẩy Hồn Đan!"
Thiên hạ có vô số linh đan diệu dược, nhưng nếu nói đan dược tà ác quỷ bí nhất, vậy không thể nghi ngờ chính là Huyết Ngưng Tẩy Hồn Đan!
Đan này do giáo chủ Bạch Liên giáo đời thứ hai nghiên cứu chế tạo ra, chính là bí mật bất truyền của Bạch Liên giáo, xưa nay chỉ có giáo
chủ Bạch Liên giáo mới hiểu được phương pháp luyện chế.
Mà đan này cũng là lợi khí giúp cao tầng Bạch Liên giáo khống chế thủ hạ.
Người ăn đan này, nếu thời điểm đến không có giải dược phục dụng, khí tức sẽ trở nên hỗn loạn, giống như Khúc Hoa Thường lúc này, lúc lạnh lúc nóng, theo thời gian trôi qua, tình huống sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng bạo thể mà chết.
Bạch Liên giáo vô số giáo đồ, giáo đồ tầng dưới chót thì không cần nói, số lượng những giáo đồ trung cao tầng kia cũng không ít, Bạch Liên lão mẫu mặc dù thần thông quảng đại, nhưng cũng không có cách nào cam đoan thủ hạ tuyệt đối trung thành đối với mình.
Cho nên rất nhiều trung cao tầng Bạch Liên giáo, nhất là cấp bậc đường chủ, đều quanh năm bị Huyết Ngưng Tẩy Hồn Đan khống chế, chỉ có triệt để được Bạch Liên lão mẫu tín nhiệm, mới có thể miễn đi đãi ngộ như vậy.
Dương Khai vốn cho rằng địa vị đến trình độ Thánh Nữ, có thể được Bạch Liên lão mẫu triệt để tín nhiệm, không cần phục dụng Huyết Ngưng Tẩy Hồn Đan.
Nhưng mà đến lúc này hắn mới hiểu được mình sai. Khúc Hoa Thường dù cho là một trong mấy Thánh Nữ Bạch Liên giáo, cũng
vẫn bị Huyết Ngưng Tẩy Hồn Đan khống chế.
Căn cứ theo tin tức Hạo Khí điện lấy được, sau khi phục dụng Huyết Ngưng Tẩy Hồn Đan, cách mỗi ba tháng, cần phục dụng giải dược một lần, nếu không sẽ sống không bằng chết, nhận hết tra tấn.
Tính toán thời gian, Khúc Hoa Thường bị mình bắt tới nơi đây, cũng có khoảng ba tháng.
Nói cách khác, lần trước gặp mình, hẳn là nàng mới dùng giải dược, đến bây giờ, thời gian vừa đến, dược hiệu liền phát tác.
"Thuốc dẫn là ai?" Dương Khai nghiêm mặt hỏi.
Kỳ thật không cần hỏi, hắn cũng biết thuốc dẫn tuyệt đối là bản nhân Bạch Liên lão mẫu.
luyện chế Ngưng Huyết Tẩy Hồn Đan, cần dùng máu tươi, mà luyện chế giải dược cũng cần máu tươi của cùng một người, người bỏ ra máu tươi, chính là thuốc dẫn, chỉ có dòng máu của người nọ mới có thể luyện chế ra đối ứng giải dược.
Thân phận Khúc Hoa Thường là Thánh Nữ Bạch Liên giáo, chỉ có Đan dược Bạch Liên lão mẫu tự mình làm thuốc dẫn luyện chế mới có thể có chỗ hiệu quả cam đoan nàng trung thành.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Tiểu Hà vội vã cuống cuồng nàng biết rõ Ngưng Huyết Tẩy Hồn Đan cường đại, sợ Khúc Hoa Thường
cứ như vậy mà chết mất.
Nếu Khúc Hoa Thường chết rồi, vậy nàng sẽ không thấy thứ mình muốn thấy.
Dương Khai chỉ hơi do dự, liền ôm lấy Khúc Hoa Thường, vừa thôi động lực lượng bảo vệ tâm mạch của nàng, vừa bước ra ngoài: "Đi!"
Muốn cứu Khúc Hoa Thường, chỉ có đi tìm Bạch Liên lão mẫu!
Đến cùng hắn còn đánh giá thấp độ khó đời thứ chín này. Vốn cho rằng đem Khúc Hoa Thường đến nơi này, chỉ cần sớm chiều ở chung, tốn mười năm tám năm, sớm muộn cũng có một ngày có thể kim thành sở trí, nhưng Khúc Hoa Thường trúng độc, vậy kế hoạch lúc trước cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bây giờ cứu Khúc Hoa Thường mới là mấu chốt.
Hạo Khí điện cùng Bạch Liên giáo tranh đấu nhiều năm như vậy, lại vẫn luôn không biết hang ổ Bạch Liên giáo đến cùng ở nơi nào, không phải tình báo Hạo Khí điện kém cỏi, mà là Bạch Liên giáo căn bản không có hang ổ cố định.
Bạch Liên giáo cứ điểm vô số, nơi có Bạch Liên lão mẫu chính là hang ổ. Nhưng mà thường cách một đoạn thời gian nàng sẽ chuyển một chỗ, quy luật chuyển đổi chỉ có người tâm phúc nhất mới hiểu, bình thường, cho dù là các đường chủ muốn tìm nàng cũng không
dễ.
Cũng may địa vị Khúc Hoa Thường không thấp, Thánh Nữ tự nhiên là có tư cách biết được chỗ ẩn thân của Bạch Liên lão mẫu.
Ý thức của nàng khi thì thanh tỉnh, khi thì hôn mê, Dương Khai phải gắng nghe hành tung Bạch Liên lão mẫu từ trong miệng nàng.
Bỏ ra gần một tháng, Dương Khai mới cùng Tiểu Hà đi vào một chỗ núi sâu.
Trong núi có vết tích người ở, tại nơi sâu rừng cây bí ẩn nhất kia, thậm chí có hàng loạt kiến trúc liên miên.
Nơi đây lại là một cứ điểm bí ẩn.
Dương Khai cùng Tiểu Hà đến hiển nhiên là đã sớm bị đệ tử canh gác bên ngoài phát giác, cho nên hai người vừa mới bước vào nơi đây, liền bị vô số giáo đồ Bạch liên từ bốn phương tám hướng vây quanh.
Từng đạo khí cơ cường đại luôn khóa chặt hai người, càng có người ánh mắt nghi ngờ đổi tới đổi lui trên thân Khúc Hoa Thường nằm trong ngực Dương Khai.
Bọn hắn tự nhiên là biết Thánh Nữ, không hiểu tại sao Thánh Nữ lại bị một người nam nhân ôm vào trong ngực như thế, cái này khiến Dương Khai nhận được rất nhiều ánh mắt phẫn hận cừu thị.
Tiểu Hà giống như con báo bị chọc giận, cổ họng không ngừng mà phát ra thanh âm trầm thấp như thú rống, biểu lộ kích động.
Nhiều Bạch liên giáo đồ như vậy, nàng rất muốn đại khai sát giới!
Nhưng mà mặc dù hai người là đương kim cường giả đứng đầu nhất trên đời, đối mặt nhiều cao thủ Bạch Liên giáo như vậy vây công, cũng là dữ nhiều lành ít.
Nói cách khác, hai người bước vào nơi này đã không thể hoàn toàn khống chế vận mệnh của mình.
"Nguyên lai là có khách quý tiến đến." Một tiếng cười yêu kiều truyền đến, một phụ nhân trung niên mặc váy trắng từ hậu phương đám người chầm chậm đi tới.
Phụ nhân này mặc dù có tuổi, nhưng phong vận vẫn còn, nhìn ra, lúc tuổi còn trẻ tuyệt đối là mỹ nhân khó được, cho dù là bây giờ cũng là vưu vật hiếm có, thời gian dường như cũng không lưu lại bao nhiêu vết tích trên người nàng.
Dương Khai quay đầu nhìn qua nàng, ánh mắt lạnh nhạt.
Đều là lão đối thủ, giao thủ cu ̃ng không chỉ một lần, không cần thiết nói thêm gì.
"Không cần khẩn trương như vậy, các ngươi biết vị này là ai không?" Bạch Liên lão mẫu khanh khách cười nhẹ, giống như thiếu nữ, "Vị
này chính là tiền nhiệm điện chủ Hạo Khí điện, Dương Khai, nếu hắn muốn giết các ngươi, bản giáo chủ cũng không cứu được các ngươi!"
Đông đảo Bạch liên giáo đồ vây tụ bên cạnh lập tức bối rối.
Dương Khai, hai chữ này đối với Bạch liên giáo đồ, có lực uy hiếp khó có thể tưởng tượng, giáo chúng chết trong tay hắn đếm không hết, hắn cũng đượctất cả giáo đồ coi là đại địch số một.
Biểu hiện cảu bọn thủ hạ, Bạch Liên lão mẫu để ở trong mắt, khẽ hừ một tiếng, kiêu căng nhìn qua Dương Khai nói: "Không biết điện chủ đến bản giáo có gì muốn làm?"
Dương Khai lắc đầu nói: "Ta đã không phải điện chủ Hạo Khí điện, chuyện của Hạo Khí điện cũng không còn quan hệ với ta, giáo chủ không cần cừu thịn hư vậy, tới đây chỉ là vì cứu người!"
Bạch Liên lão mẫu nhìn qua Khúc Hoa Thường trong ngực Dương Khai, "Cứu nàng?"
"Đúng!"
Bạch Liên lão mẫu hừ lạnh nói: "Trên đời này chỉ có hai loại người, một loại là người hữu dụng đối với bản giáo chủ, một loại là người vô dụng! Nàng đã bị ngươi bắt, đó chính là vô dụng, muốn đánh muốn giết, chính ngươi quyết định."
Sau lưng Bạch Liên lão mẫu còn có mấy nữ tử thanh xuân tịnh lệ,
hẳn là mấy vị Thánh Nữ, nghe nói giáo chủ nói như vậy, lập tức cũng khó che đậy vui mừng.
Các nàng chính là đã phải trải qua trùng điệp gặp trắc trở, trải qua thiên tân vạn khổ mới được đề bạt đi lên, mà Khúc Hoa Thường lại không có chút cống hiến nào đối với toàn bộ Bạch Liên giáo liền được đề bạt làm Thánh Nữ, các nàng tự nhiên sẽ sinh ra lòng ghen tị, cảm thấy lão mẫu bất công.
Nhưng các nàng không dám có chút biểu hiện bất mãn trước mặt lão mẫu, nếu có thể nhìn thấy Khúc Hoa Thường bỏ mình, như vậy bớt một đối thủ cạnh tranh, các nàng tự nhiên là rất vui vẻ.
"Ta muốn cứu người!" Dương Khai thản nhiên nói.
"Vậy ngươi đi cứu đê!"
"Nàng trúng Ngưng Huyết Tẩy Hồn Đan!"
Bạch Liên lão mẫu cười to lên, chế nhạo: "Ta đương nhiên biết nàng trúng Ngưng Huyết Tẩy Hồn Đan, nhưng là vậy có liên quan gì ta, cứu nàng đối với ta lại có chỗ tốt gì?"
"Nàng dù sao cũng là Thánh Nữ Bạch Liên giáo, ngươi thấy chết không cứu như thế, không sợ bọn thủ hạ thất vọng đau khổ sao?"
"Ai dám?" Bạch Liên lão mẫu quát to một tiếng, rất nhiều giáo đồ lập tức câm như ve mùa đông, ánh mắt nàng lợi hại như như chim ưng
nhìn chung quanh, mỗi người bị nàng nhìn, đều kìm lòng không được cúi thấp đầu.
Mấy Thánh Nữ sau lưng càng như chim cút trong trời đông giá rét, run lẩy bẩy.
Được một lát, nàng mới cắn răng nhìn Dương Khai: "Trước kia không nhìn ra, ngươi cũng là người miệng lưỡi bén nhọn."
"Cứu hay không cứu?" Dương Khai ánh mắt hùng hổ dọa người, một thân sát cơ như có như không tràn ngập ra, rất có thế nếu Bạch Liên lão mẫu dám tung ra chữ "không", liền lập tức đại khai sát giới.
"Nàng là người Bạch Liên giáo ta, có cứu hay không không tới phiên ngươi để ý, bản giáo chủ muốn cứu thì cứu, không muốn cứu thì cứu!" Bạch Liên lão mẫu cắn răng nói, lời tuy nói như vậy, nàng lại nghiêng đầu.
Sau một khắc, một trong mấy vị Thánh Nữ đứnsau lưng nhẹ nhàng nhảy ra, mấy bước liền nhảy đến trước mặt Dương Khai.
Nhìn ra, vị Thánh Nữ này rất là khẩn trương, dù sao đối đầu trực diện đỉnh tiêm cao thủ như Dương Khai, vẫn là cần một chút tố chất tâm lý.
Nàng cẩn thận từng li từng tí duỗi hai tay về phía Dương Khai, ra hiệu mình không có ác ý.