Chương 4862: Man Thiên Quá Hải
"Còn có mấy con, nhưng số lượng không nhiều, thứ này rất trân quý, chính là chủ nhân cũng không thể ban cho quá nhiều, cô đọng một con Mặc Trùng cần tiêu hao nhiều lực lượng của chủ nhân."
Thuyết pháp này không khác gì lí do thoái thác của Nguyên Đốc, Mặc Trùng đối với Mặc tộc cũng là thứ rất trân quý. Bây giờ Dương Khai cũng mới biết được, Mặc Trùng là Mặc tộc lấy lực lượng của bản thân ngưng luyện ra, mà Mặc tộc bị nhốt trong Hắc Vực từ niên đại xa xưa, thực lực suy yếu quá nhiều, cho nên hắn cũng cần bảo tồn thực lực của mình, không khả năng ngưng luyện ra quá nhiều Mặc Trùng.
Loan Bạch Phượng mơ hồ thấy rõ ý đồ của hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta mang theo mấy người. . ." Dương Khai trả lời, "Có lẽ có thể biến các nàng thành đồng bạn."
Loan Bạch Phượng nói: "Không nên khinh cử vọng động. Nếu như chỉ có hai vị lục phẩm kia thì còn có thể buông tay thử một lần, nhưng ngươi lần này lại có một vị bát phẩm. Tỉ lệ Mặc Trùng có thể chuyển hóa bát phẩm quá thấp, phải chủ nhân đích thân xuất thủ mới có hi vọng, một khi đánh cỏ động rắn, chủ nhân gặp nguy hiểm, tội lỗi này chúng ta đa ̉m đương không nổi."
Dương Khai suy nghĩ, gật đầu nói: "Là ta quá gấp."
Loan Bạch Phượng khẽ cười nói: "Không sao, ngươi cũng là vì chủ nhân mà cân nhắc." Nên nói cũng đều đã nói, Dương Khai cũng đã bị nàng chuyển hóa thành đồng bạn, Loan Bạch Phượng quyết định kết thúc cuộc nói chuyện: "Chúng ta nên ra ngoài, thời gian quá lâu, mấy người kia tất sinh nghi."
Dương Khai gật gật đầu.
Chốc lát, hai người sánh vai đi ra, biểu hiện như thường, không sơ hở gì.
Lâu thuyền sớm đã rời quáng tinh chữ Thiên số 16, bay ra ngoài.
Dương Khai đứng trên boong thuyền, ngắm nhìn trung tâm Hắc Vực, trong lòng chỉ có một nghi vấn.
Mặc tộc bị nhốt trong Hắc Ngục, có phải chủ nhân của ý chí rộng rãi kia hay không! Nếu như không phải, vậy đã nói rõ trong càn khôn
mênh mông này không chỉ có một Mặc tộc.
Dương Khai cảm thấy, đây là cùng một Mặc tộc.
Hồi tưởng lại cảm thụ lúc tế tự Mặc tộc trong Càn Khôn phúc địa, khi ý chí rộng rãi kia giáng lâm, hắn xác thực cảm giác được sự cường đại của đối phương, cũng cảm nhận được đối phương giống như bị vây ở chỗ nào đó.
Dương Khai nhớ kỹ mình còn bẩm cáo việc này cho cao tầng Lang Gia.
Bây giờ xem ra, nơi chủ nhân của ý chí rộng rãi kia bị nhốt, chính là Hắc Ngục! Có điều đây vẻn vẹn chỉ là phỏng đoán, cả hai đến cùng có phải cùng là một Mặc tộc, Dương Khai còn cần cảm thụ ý chí của đối phương mới có thể hoàn toàn xác định được.
Hơn nửa ngày sau, đám người về chỗ hành cung của Loan Bạch Phượng, không trì hoãn, Dương Khai trực tiếp giao cho Khúc Hoa Thường Lạc Thính Hà mỗi một người một viên ngọc giản: "Hai người các ngươi đi Lăng Tiêu cung cùng Hư Không Địa một chuyến, giao vật này cho đại tổng quản Hoa Thanh Ti, Nhị tổng quản Biện Vũ Tình, nói Hắc Vực cần số lớn nhân thủ hiệp trợ khai thác tài nguyên, để các nàng triệu tập nhân thủ."
Khúc Hoa Thường ngạc nhiên: "Bây giờ đi?"
Việc này Dương Khai căn bản chưa từng thương nghị với các nàng, bỗng nhiên cho nàng một viên ngọc giản để nàng truyền lệnh triệu tập nhân thủ, không thể không khiến nàng hơi nghi hoặc, đã trải cửu thế luân hồi, nàng mơ hồ cảm giác được Dương Khai có chỗ nào không đúng, lòng đầy nghi hoặc, lại không dám hỏi nhiều gì.
"Bây giờ lập tức đi đi." Dương Khai gật gật đầu, nhìn thoáng Đào Lăng Uyển: "Uyển Nhi ngươi đi theo, trên đường cũng có thể chiếu ứng nhau."
Khúc Hoa Thường lên tiếng: "Được!"
Đào Lăng Uyển từ trước đến nay nhu thuận nghe lời, đối với việc này không nửa điểm dị nghị, chỉ là không lỡ bỏ mà thôi.
Lạc Thính Hà lại không quá vui lòng: "Ta còn chưa chơi chán đây, tại sao phải để ta đi truyền tin, ta cũng không phải thủ hạ ngươi ."
Dương Khai cười nói: "Ngươi không phải muốn Tinh Giới nhìn Thế Giới Thụ sao? Lăng Tiêu cung nằm trong Tinh Giới, lần này ngươi đi Tinh Giới thuận tiện giúp ta."
Lạc Thính Hà chép miệng một cái, không phản bác nữa: "Được rồi."
Khúc Hoa Thường nhìn Dương Khai nói: "Vậy chúng ta lập tức khởi hành, chính ngươi chiếu cố tốt bản thân."
"Yên tâm." Dương Khai gật gật đầu.
Khúc Hoa Thường tế ra lâu thuyền, ba nữ lên thuyền, hóa thành một đạo lưu quang vực phi tới môn chỗ.
Dương Khai cùng Loan Bạch Phượng đứng tại chỗ đưa mắt nhìn, đợi lâu thuyền biến mất trong tầm mắt, Loan Bạch Phượng mới nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem thu hoạch thời gian gần nhất, những năm này ngươi không ở đây, tài nguyên khai thác được cũng không ít."
Lâu thuyền rất nhanh xông ra ngoài vực môn, đến đại vực lân cận, Lạc Thính Hà liền mặt trầm xuống, nhìn Khúc Hoa Thường nói: "Dương Khai rất không bình thường."
Khúc Hoa Thường kinh ngạc: "Sư thúc cũng cảm thấy vậy?"
Lạc Thính Hà gật đầu: "Ngươi đừng nên quên, cửu thế luân hồi của các ngươi, bắt đầu từ đời thứ sáu, ta đã một mực đi theo các ngươi, hắn có thói quen gì ta nhiều ít vẫn rõ ràng. Chợt khó hiểu vội vàng đuổi chúng ta đi, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì."
Đào Lăng Uyển hơi kinh hãi: "Phu. . . Phu quân xảy ra chuyện rồi? Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết." Lạc Thính Hà lắc đầu, lấy ra ngọc giản Dương Khai giao cho nàng: "Nhìn xem thì biết."
Khúc Hoa Thường cũng gật đầu.
Hai người đồng thời nhập thần niệm vào trong ngọc giản, chỉ chớp
mắt sau, sắc mặt hai người đều đại biến!
Trong hai viên ngọc giản chỉ có một câu.
Mặc tộc trong Hắc Ngục!
Khúc Hoa Thường thân là đệ tử hạch tâm Âm Dương Thiên, chuyện về Mặc tộc tự nhiên hoặc nhiều hoặc ít đều có hiê ̉u rõ, biết trên đời này có Mặc tộc, cũng biết Mặc tộc nguy hại, chỉ là chưa bao giờ thấy tận mắt.
Mà Lạc Thính Hà thân là bát phẩm Khai Thiên, trước khi bị vây trong Luân Hồi các đã là thất phẩm, kiến thức về Mặc tộc sẽ chỉ càng nhiều.
Huống chi, sau khi thoát khốn, nàng được Dư Hương Điệp kể cho không ít chuyện liên quan Dương Khai, nhất là Dương Khai đại náo Lang Gia phúc địa, chui vào nội bộ mặc đồ, bắt được mặc đồ Lang Gia.
Các đại động thiên phúc địa bỏ ra gần 200 năm thanh tra, tìm kiếm tung tích Mặc tộc khắp 3000 thế giới, nhất là Phá Toái Thiên đều sắp bị lật tung lên, nhưng thủy chung không tìm được thân ảnh Mặc tộc.
Ai cũng nghĩ không ra, Mặc tộc kia lại tàng trong Hắc Ngục. Hai nữ lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trên đời
này chỉ cần là chuyện có chỗ liên luỵ mặc đều không phải là việc nhỏ.
Mà sở dĩ danh tự Loan Bạch Phượng cùng Tân Bằng biến mất trên Trung Nghĩa Phổ lại còn sống rất tốt, có lẽ chính là có quan hệ việc này.
"Sư thúc!" Khúc Hoa Thường ngẩng đầu nhìn Lạc Thính Hà, trưng cầu ý kiến của nàng.
Lạc Thính Hà chỉ hơi trầm tư, liền quả quyết mở miệng nói: "Ngươi đi Tinh Giới, bên kia các đại động thiên phúc địa đều có đạo tràng, ngươi thông báo việc này cho bọn hắn, bọn hắn tự sẽ xử lý, nhớ không được để lọt tin tức."
Khúc Hoa Thường gật đầu nói: "Đệ tử hiểu rõ, sư thúc thì sao?"
Lạc Thính Hà nói: "Ta tự mình đi động thiên phúc địa gần đây một chuyến, mời những lão quái vật kia rời núi."
Khúc Hoa Thường đi Tinh Giới đưa tin, lại cần thời gian cho các ngoại vụ sứ liên hệ tông môn nhà mình, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Dương Khai lẻ loi một mình trong Hắc Ngục, tùy thời đều gặp nguy hiểm, Lạc Thính Hà tự nhiên cần mau chóng tìm mấy lão quái vật đến Hắc Vực tọa trấn.
Phân công như thế là tốt nhất, Khúc Hoa Thường liền nói ngay: "Được."
Lạc Thính Hà căn dặn một tiếng: "Hai người các ngươi vạn sự cẩn thận, ta đi trước một bước."
Nói xong, nàng lách mình ra khỏi lâu thuyền, bay thẳng đến nơi một nhà phúc địa gần nhất.
Khúc Hoa Thường cũng ý thức được chuyện này quá khẩn cấp, không dám trì hoãn, cùng Đào Lăng Uyển toàn lực thôi động lâu thuyền, chỉ cầu có thể mau chóng đến Tinh Giới, cáo tri chuyện trong Hắc Vực cho những ngoại vụ sứ kia.
. . .
Mấy trăm năm nay, thu hoạch từ Hắc Vực thật sự khó có thể tưởng tượng.
Dương Khai mang về mấy trăm viên quáng tinh, theo những quáng tinh này bị hủy diệt, siêu cấp đại trận bao phủ toàn bộ Hắc Vực có chỗ suy yếu, dẫn đến phạm vi bao trùm của lực lượng quỷ dị kia giảm bớt.
Kể từ đó, càng ngày càng nhiều khu vực an toàn, mà những quáng tinh nằm trong những khu vực an toàn này bị khai thác, hủy diệt, lại lần nữa để uy năng siêu cấp đại trận yếu bớt.
Đây là một tuần hoàn ác tính.
Mấy tháng, võ giả bị hấp dẫn tới khai thác tài nguyên đếm không hết, lại có không ít quáng tinh lọt vào diện bị hủy diệt.
Mang kết quả chính là siêu cấp đại trận càng ngày càng yếu, tài nguyên khai thác cũng càng ngày càng nhiều.
Hành cung, trong bảo khố, tài nguyên đủ mọi màu sắc kia khiến Dương Khai hoa cả mắt, dưới tài nguyên tam phẩm là không tư cách để vào bảo khố, cho nên nơi này căn bản không vật tư dưới tam phẩm.
Cao nhất thậm chí có tài nguyên bát phẩm! Mặc dù số lượng không quá nhiều, nhưng cũng hiển lộ rõ ràng nội tình khủng bố của Hắc Vực.
Trong Hắc Vực, số lượng quáng tinh khó mà tính toán, bây giờ bị khai thác chỉ là một bộ phận cực ít, vậy mà cũng đã có thu hoạch như này, nếu toàn bộ Hắc Vực bị khai thác, vậy tài nguyên lấy được khó mà tính toán.
m Dương hành trong tay Dương Khai đã là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, giờ còn có tài nguyên Hắc Vực, ngày sau Hư Không Địa Lăng Tiêu cung vô luận có bao nhiêu đệ tử, dùng vài vạn năm đều không có vấn đề.
Loan Bạch Phượng mang theo Dương Khai, khoe ra thu hoạch trong Hắc Vực, thần sắc phấn khởi.
Nàng tuy là mặc đồ, nhưng nói cho cùng chỉ là nội tâm tín ngưỡng có chỗ cải biến, bản nhân tính cách hay phương thức làm việc cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Không bại lộ thân phận mặc đồ, nàng không hề khác gì lúc trước.
Còn nữa, mặc đồ tu hành cũng cần tài nguyên, cho nên đối diện với đống bảo bối này, Loan Bạch Phượng tự nhiên vô cùng mừng rỡ.
"Ngươi vừa mới về dưới trướng chủ nhân, có lẽ còn
không rõ lắm, lực lượng của chủ nhân huyền diệu vô tận, có loại lực lượng này, mặc đồ chúng ta sẽ không bị gông cùm xiềng xích của Khai Thiên cảnh khốn nhiễu phẩm giai." Loan Bạch Phượng giang hai tay, phảng phất muốn ôm cả thiên hạ.
Dương Khai ra vẻ không biết: "Có ý gì?"
Loan Bạch Phượng quay đầu liếc nhìn hắn: "Ý ta chính là chỉ cần ngươi đầy đủ cố gắng, cửu phẩm Khai Thiên ngươi cũng có thể leo lên!"
Dương Khai biểu tình khiếp sợ: "Thật chứ?"
Loan Bạch Phượng cười khanh khách: "Ta lừa ngươi làm gì. Ta nhớ
không lầm, thời điểm ngươi tấn thăng Khai Thiên là ngũ phẩm a? Nếu không chuyện ngoài ý muốn, đời này thất phẩm Khai Thiên chính là điểm cuối, tuyệt đối không thê ̉tấn thăng bát phẩm, nhưng bây giờ hạn chế này không, chớ nói bát phẩm, cửu phẩm cũng có thể."
Dương Khai một mặt về khâm phục: "Chủ nhân lực lượng quả thật khiến cho người ta si mê."
Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.