Chương 4917: Tử Đấu
Nhưng Dương Khai quan sát một trận, lại phát hiện Đinh Tứ thắng trận tranh đấu này cũng không thành vấn đề, thực lực của hắn rõ ràng cao hơn đối thủ.
Sự thật cũng xác thực như vậy, kịch đấu nửa ngày, khí thế đối thủ dần dần suy nhược, Đinh Tứ thấy được cơ hội tốt, đột tiến, hai thanh chủy thủ trong tay xẹt qua hào quang óng ánh, thác thân qua đối thủ.
Đại chiến lắng lại, Đinh Tứ quay người, chỗ cổ đối thủ chảy ra một đạo tơ máu đỏ thẫm, ngay sau đó máu tươi như suối phun ra ngoài, lực lượng cường đại khiến cái đầu bay lên cao cao.
Vô đầu thi thân lay động một cái, ầm vang ngã xuống đất.
Nộ Diễm cười to, đưa tay ném ra, một viên Thiên Địa Cầu bị quăng vào trong sân, thiên địa vĩ lực từ ngũ phẩm Khai Thiên kia chết đi tiêu tán ra trong nháy mắt bị Thiên Địa Cầu thôn phệ, phong ấn
trong đó.
Đinh Tứ hai tay bưng lấy Thiên Địa Cầu, thân hình thấp bé lấp lóe mấy lần, đến trước mặt Nộ Diễm, cúi đầu nói: "Chủ nhân!"
Nộ Diễm tiếp nhận Thiên Địa Cầu, mỉm cười gật đầu: "Rất tốt!"
Mà một bên khác, Lang Nha sắc mặt khó coi, dưới tay hắn mặc dù cũng có mấy vị mặc đồ, nhưng có được cũng không dễ, bây giờ lại tổn thất một vị, để hắn làm sao không đau lòng.
Da mặt co quắp, Lang Nha quát: "Chơi tiếp!"
Nộ Diễm chế nhạo nói: "Nếu không được, ngày khác tái chiến?"
"Bớt nói nhảm!" Lang Nha vừa mới tổn thất một vị mặc đồ, sao có thể cam tâm, chỉ vào một nam tử trung niên bên người nói: "Ngươi đi!"
Nam tử trung niên kia nghe vậy gật đầu, bay xuống bồn địa.
Lang Nha nhìn về phía Nộ Diễm, vẻ mặt khiêu khích: "Nếu ngươi sợ, cứ việc rời đi, không miễn cưỡng ngươi!"
Mặc tộc cũng thích sĩ diện, trước mắt bao người, Nộ Diễm nào dám nói một chữ sợ? Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua Giáp Nhất Ất Nhị, đối thủ xuất động lục phẩm mặc đồ, dưới tay hắn chỉ có Giáp Nhất Ất Nhị có thể vận dụng đối phó, suy nghĩ, nhìn Giáp Nhất nói:
"Đi thôi."
Giáp Nhất trầm mặc ôm quyền, quay người bước vào chiến trường.
Trong bồn địa, hai vị lục phẩm mặc đồ đã đứng vững, hai bên cũng không lập tức phát động công kích, mà ôm quyền chào trước.
Thiên địa vĩ lực bạo động, hai người giống như thương lượng xong, thi triển thần thông bí thuật, bắt đầu đối chiến.
Trận tranh đấu này cũng đánh đến nước sôi lửa bỏng, hai bên đều xuất thủ không lưu tình chút nào, rất nhiều bí thuật nở rộ quang mang, thiên địa vĩ lực va chạm không ngớt.
Dương Khai quan sát một lát, cũng nhìn không ra ai ưu ai kém, hai vị này không thể nghi ngờ đều xuất thân động thiên phúc địa, thực lực không kém nhau bao nhiêu, khác trận đầu, trận này cuối cùng ai có thể chiến thắng, bao nhiêu đều cần vận khí.
Hắn quay đầu quan sát Đinh Tứ.
Một trận chiến vừa rồi, Đinh Tứ tiêu hao không nhỏ, cũng may không chịu thương thế quá nghiêm trọng, mà lại bởi vì đã xuất chiến một trận, cho nên dù tiếp tục có chiến đấu cũng không quan hệ tới hắn, khẩn trương bất an biến thành nhẹ nhõm.
Phát giác được ánh mắt Dương Khai, Đinh Tứ chủ động mở miệng giải thích: "Đây là đánh cược giữa Mặc tộc, rất thường gặp, ngươi
quan sát nhiều, về sau nói không chừng có thời điểm cần ngươi ra trận."
"Vừa rồi nghe vị kia nói cái gì mà sinh đấu tử đấu?" Dương Khai thấp giọng hỏi, "Có gì khác nhau sao?"
Đinh Tứ trả lời: "Đúng như tên gọi, tử đấu chính là không chết không thôi, như tranh đấu của ta, tranh đấu đang diễn ra cũng thế, sinh đấu chính là phân ra thắng bại là được. Nô bộc như chúng ta, kỳ thật chính là tiền đặt cược tử đấu, bất kỳ một phương lạc bại thân vong, thiên địa vĩ lực đều sẽ được phe chiến thắng đoạt được. Sinh đấu, câ ̀n song phương sớm ước định cẩn thận tiền đặt cược khác."
Dương Khai khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Ngươi mới vừa nói, loại đánh cược này rất phổ biến trong Mặc tộc?"
Đinh Tứ nhún nhún vai: "Xác thực như vậy, ngươi không thấy nơi đây tụ tập nhiều người như vậy sao? Tất cả mọi người là đến đánh cược, Mặc tộc rất thích cái này, nếu thủ hạ mặc đồ thực lực đủ mạnh, có thể mang đến cho chủ nhân rất nhiều chỗ tốt. Mà lại đừng nhìn chúng ta là nô bộc của chủ nhân, nhiều khi, thực lực của nô bộc cũng tượng chưng mặt mũi của chủ nhân, nước lên mới có thể đẩy thuyền lên."
Dương Khai ôm quyền: "Thụ giáo."
Đinh Tứ xua tay ý không sao, lông mày lại bỗng nhăn lại, ngưng thần nhìn chiến đấu phía dưới.
Chỉ trong chốc lát, tranh đấu phía dưới hình như có một chút biến cố không tưởng tượng được, thực lực hai bên vốn tương đương, bây giờ lại rõ ràng có phân chia cao thấp.
Dưới loạt tấn công hung mãnh điền cuồng của đối phương, Giáp Nhất liên tục bại lui.
Nộ Diễm biểu lộ khẩn trương lên, ngược lại là Lang Nha đứng bên cạnh hắn, miệng nở nụ cười chế nhạo, tựa như gian kế đã đạt được.
"Người Minh Vương Thiên!" Đinh Tứ khẽ quát một tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, nhìn như là nói chuyện với Dương Khai, nhưng thật ra là đang giải thích cho Nộ Diễm, "Người Minh Vương Thiên chủ tu nhục thân, chúng ta đều bị hắn lừa!"
Dương Khai cũng đã nhìn ra, trong bồn địa, đối thủ của Giáp Nhất rõ ràng xuất thân Minh Vương Thiên.
Hắn từng ở trong Phá Toái Thiên tiếp xúc một người tên Hứa Vọng, lục phẩm Khai Thiên xuất thân Minh Vương Thiên, về sau còn có một vị là Ngư Tẩu thất phẩm Khai Thiên đến Phá Toái Thiên, xuất thủ giam giữ Huyết Nha Thần Quân.
Võ giả Minh Vương Thiên nhục thân cực kỳ cường hãn, lúc tranh
đấu, trên cơ bản sẽ không vận dụng bí bảo bí thuật, thân thể của bọn hắn chính là bí bảo bí thuật cường đại nhất.
Nhưng ban sơ tranh đấu, đối thủ của Giáp Nhất lại lấy bí thuật tranh phong, nên tất cả mọi người không nhìn ra điểm này.
Đây hiển nhiên là kế sách của đối thủ, kết quả Giáp Nhất còn đắm chìm trong bí thuật tranh phong, đối thủ lại đã cực kỳ hung hãn vọt tới trước mặt hắn, đánh hắn trở tay không kịp.
Tranh phong loại tầng thứ này, bất kỳ sai lầm nào đều đủ để trí mạng.
Giáp Nhất rơi vào hạ phong, trong thời gian cực ngắn bị địch nhân đánh cho chỉ có sức lực chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ, hắn có lòng muốn muốn kéo ra khoảng cách, nhưng mà đối thủ lại đi theo như ảnh, như giòi trong xương, tận dụng lợi thế, thắng trong thời gian ngắn.
"Ngươi giở trò lừa bịp!" Nộ Diễm bỗng nhiên quay đầu về phía Lang Nha, cắn răng quát.
Lang Nha ha ha cười: "Mặc đồ tranh đấu, có cái gì mà lừa dối không lừa dối, là người của ngươi quá yếu!"
Nộ Diễm ánh mắt phun lửa, đâu còn không biết mình trúng quỷ kế, tên này đầu tiên là để một ngũ phẩm Khai Thiên thua, dẫn dụ mình,
lại phái ra một lục phẩm tham dự tranh đấu, rõ ràng là đào xong hố để hắn nhảy.
Bồn địa mặc dù chiếm diện tích hơn mười dặm, nhưng đối với Khai Thiên cảnh, không gian như này là quá nhỏ, căn bản không thi triển thân pháp chạy đâu được.
Nếu tranh đấu trong hư không, có không gian đủ lớn, Giáp Nhất chưa hẳn sẽ rơi vào tình cảnh như thế.
Nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, ai có năng lực tập kích cự ly ngắn, người có thể chiếm được lợi thế!
Vô luận là Mặc tộc hay là mặc đồ, đều biết rõ, trong sân này, mặc đồ Minh Vương Thiên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Không ai có thể ở vào tình thế như vậy đánh bại mặc đồ Minh Vương Thiên, trừ phi chính bọn hắn.
Cho nên trong sân đánh cược này, mặc đồ Minh Vương Thiên quá dễ thắng, nếu có người phái ra mặc đồ xuất thân Minh Vương Thiên, cơ bản không ai đi nghênh chiến.
Giáp Nhất thực lực xác thực không tầm thường, thời điê ̉m đỉnh phong có thể là một vị thất phẩm Khai Thiên, nhưng mà đối thủ của hắn cường đại không thể nói lý, đối mặt rất nhiều bí thuật từ Giáp Nhất, lại không tránh không né, đón đầu va chạm, như một mãnh
thú phát cuồng.
Giáp Nhất sửng sốt, bị loại đấu pháp này đánh cho luống cuống tay chân, trong bồn địa cứ còn có cấm chế bao phủ, hắn căn bản tay chân bị gò bó, thực lực bị giảm đi nhiều.
Đinh Tứ bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Giáp Nhất xong cmnr!"
Mặc dù hắn chỉ có tu vi ngũ phẩm Khai Thiên, nhưng nhãn lực còn được, nhìn ra thế cục cũng không chỉ có một mình hắn, mọi người đều biết Giáp Nhất chỉ là đang vùng vẫy giãy chết, cùng là mặc đồ
của Nộ Diễm, mắt thấy Giáp Nhất thân hãm nhà tù, không khỏi thỏ tử hồ bi.
Sắc mặt Nộ Diễm càng khó coi, Lang Nha cười lại cang vui vẻ, Thiên Địa Cầu đều đã chuẩn bị xong, ném đến ném đi trên tay, tùy thời chuẩn bị ném xuống phong ấn thiên địa vĩ lực.
Hắn như vậy càng để Nộ Diễm lửa giận cuồn cuộn.
Quan sát tranh đấu giữa sân kia, thần sắc Dương Khai cực kỳ bi ai, hết lần này tới lần khác không thể làm gì, trong lòng biệt khuất vạn phần.
Kéo dài hơi tàn không được bao lâu, Giáp Nhất cuối bị đối thủ đột phá phòng tuyến, áp sát đến gần, mặc dù ra sức phản kháng, lại vẫn không địch lại một đôi thiết quyền điên cuồng công kích.
Máu tươi vẩy xuống hư không, một thân hộ thể chi lực bị đánh tán loạn, ngay cả bí bảo phòng hộ đều bị nện cho quang mang ảm đạm, nắm đấm kia hung hăng nện vào trên nhục thân, khí thế Giáp Nhất suy yếu cực nhanh.
Oanh một tiếng, huyết vụ đầy trời.
Giáp Nhất biến mất, đã bạo thể mà chết, đối thủ nhẹ nhàng đứng giữa sân, toàn thân đẫm máu, có máu của mình, cũng có của Giáp Nhất, trông cực kỳ dữ tợn.
Toàn trường vang lên vô số tiếng khen.
Mặc tộc rõ ràng cực kỳ hài lòng đối với tràng diện máu tanh này.
Lang Nha ném ra Thiên Địa Cầu, Phong ấn thiên địa vĩ lực thuộc về Giáp Nhất, chợt quay đầu nhìn về phía Nộ Diễm: "Trận thứ ba hong?"
Nộ Diễm im lặng không nói, gương mặt đen kịt càng như đáy nồi. Trận đầu hắn thắng, nhưng đó chỉ là tranh đấu giữa ngũ phẩm.
Trận thứ hai lại thua một lục phẩm, cuộc mua bán này thiệt lớn, mang đến cho hắn một cảm giác tựa như là nhặt được hạt vừng ném đi dưa hấu.
Nộ Diễm còn muốn mời hắn đánh trận thứ ba, hắn sẽ đáp ứng sao?
Không tính Dương Khai, dưới tay hắn vốn cũng bốn mặc đồ mà thôi, may mà trên đường đến Cuồng Phong lĩnh nhặt được một tên, nếu không tổn thất lần này đủ để hắn đau lòng thật nhiều năm.
Mặc đồ đối với bọn hắn cũng không phải dễ dàng đạt được như vậy, đầu tiên, trên chiến trường phải bảo toàn tính mạng của mình, thứ yếu còn phải thi triển mặc chi lực mặc hóa những võ giả Nhân tộc kia mới được.
Cho dù mặc hóa cũng không nhất định có thể thành công.
Nộ Diễm góp nhặt hàng trăm hàng ngàn năm, thủ hạ mới có được mấy người, nào dám tùy ý phung phí?