Chương 4954: Có ý nghĩ
"Phùng sư thúc, ngươi có biết tịnh hóa chi quang này sinh ra như nào không?" Dương Khai đột nhiên hỏi một tiếng.
Phùng Anh nói: "Không rõ lắm."
Trong khoảng thời gian này mặc dù luôn thủ hộ bên người Dương Khai, mỗi một lần Dương Khai thôi động tịnh hóa chi quang nàng đều có quan sát, nhưng cũng chỉ nhìn thấy mặt ngoài, bên trong đến tột cùng là gì thì hoàn toàn không biết.
Mà lúc trước Dương Khai ở trong đại điện trần tình việc này cho các bát phẩm Thái Thượng, Phùng Anh ở ngoài điện, không nghe được.
Dương Khai đưa tay lấy ra hai khối tinh thể, một là vàng, một là lam, hai khối tinh thể to cỡ nắm tay, góc cạnh rõ ràng.
Có cực kỳ rõ ràng lực lượng m Dương chúc hành truyền ra, Phùng Anh nhíu mày, tự nhiên nhận ra đây là hai phần ngũ phẩm m Dương hành.
Mà lại hai phần tài nguyên này cho nàng cảm giác cực kỳ thuần khiết, dường như càng tốt hơn so với m Dương hành bình thường.
"Đây là hoàng tinh lam tinh." Dương Khai nhìn vật trong tay, như đang lầm bầm, la ̣i như đang giải thích cho Phùng Anh, "Xuất từ Hỗn Loạn Tử Vực!"
Phùng Anh giật mình, chợt thấp giọng hô: "Hỗn Loạn Tử Vực? Hỗn Loạn Tử Vực nào?"
Dương Khai bật cười: "Trên đời này chẳng lẽ lại còn có Hỗn Loạn Tử Vực thứ hai? Sư thúc nghĩ không sai, là chỗ Hỗn Loạn Tử Vực có Chước Chiếu U Oánh."
Phùng Anh kinh hãi không thôi.
Dương Khai khoát tay một nói: "Thế nhân truyền ngôn, Chước Chiếu U Oánh hung tàn ngang ngược, nguy hiểm không gì sánh được, nói cũng không sai, có điều truyền ngôn cũng đã hơi khuếch đại, ta ở trong Hỗn Loạn Tử Vực một đoạn thời gian, đã từng có tiếp xúc với hai vị kia."
Từng có tiếp xúc. . . Phùng Anh lộn xộn, gần như không dám tin lời Dương Khai.
"Trong 3000 thế giới từng có Mặc tộc làm loạn, tinh nhuệ động thiên phúc địa đều xuất hiện, lúc này mới sắp loạn sự tình đè xuống,
cũng bởi vậy có không ít người bị mặc chi lực ăn mòn, chuyển hóa làm mặc đồ, ta tiến đến Hỗn Loạn Tử Vực tìm kiếm trợ giúp, hai vị Chước Chiếu U Oánh cho hai ta đạo ấn ký!"
Phùng Anh nói: "Là hai đạo trên mu bàn tay ngươi?"
Trong khoảng thời gian này mỗi một lần Dương Khai thôi động tịnh hóa chi quang, trên mu bàn tay đều sẽ hiện ra hai loại ấn ký, nàng đương nhiên có thấy, trước đó vẫn không rõ ấn ký kia tích chứa huyền diệu gì, bây giờ nghe Dương Khai nói, lập tức hiểu rõ.
"Đúng vậy." Dương Khai gật gật đầu, "Lấy hai đạo ấn ký này làm căn bản, thôi động lực lượng trong hoàng tinh lam tinh, m Dương giao hội, hiện tịnh hóa chi quang!"
Phùng Anh bừng tỉnh đại ngộ: "Nói cách khác, ngươi thôi động tịnh hóa chi quang kia, cần tiêu hao hoàng tinh lam tinh này?"
"Đúng vậy a." Dương Khai nhìn vật trong tay.
Phùng Anh lập tức lo lắng: "Thứ này trên tay ngươi có bao nhiêu?"
Dương Khai cười cười: "Sư thúc lo lắng hoàng tinh lam tinh này bị dùng hết sao?"
"Ngươi không lo lắng sao?" Nếu sử dụng hết, vậy ai có thể tịnh hóa xua tan mặc chi lực.
"Lo lắng cũng vô dụng. Mà lại. . . Trên tay của ta có không ít tài
nguyên, trong thời gian ngắn là dùng không hết." Ban đầu ở Hỗn Loạn Tử Vực đại phát hoành tài, thu hoàng tinh lam tinh kia không biết bao nhiêu, khó mà thống kê, tinh quáng chất như núi, sao có thể nhanh sử dụng hết vậy.
Tuy nói trước khi đi, hắn lưu lại một nửa cho Lăng Tiêu cung, nhưng số lượng trên tay vẫn rất khổng lồ.
Hoàng tinh lam tinh tiêu hao trong khoảng thời gian này, với hắn chẳng qua chỉ như chín trâu mất sợi lông.
Nghe hắn nói như vậy, Phùng Anh cũng yên tâm không ít, nhưng vẫn là nói: "Việc này còn phải sớm làm trù tính, ngươi có từng thử tài nguyên m Dương khác hay không, có thể thay thế hoàng tinh lam tinh này hay không?"
"Có thử qua, nhưng không dùng được, tịnh hóa chi quang nhất định phải xuất từ hai vị kia." Dương Khai nói, khoát tay nói: "Ta nói cái này với sư thúc cũng không phải muốn cùng ngươi nghiên cứu thảo luận
việc này, chỉ là ta vẫn cảm thấy, mỗi một lần giúp tộc nhân tịnh hóa mặc chi lực, tịnh hóa chi quang còn sót lại không có tác dụng, không công lãng phí."
Phùng Anh khẽ gật đầu, tình huống này nàng cũng thấy, đúng là như vậy, mỗi một lần có tộc nhân được Dương Khai thi triển thủ đoạn
xua tán đi mặc chi lực, bạch quang còn lại kia kéo dài không tiêu tan, thời gian thật dài mới biến mất.
Trước đó nàng còn tưởng rằng thủ đoạn này là bản thân Dương Khai có được, bây giờ biết được cần tiêu hao hoàng tinh lam tinh kia, lập tức thịt đau.
Tịnh hóa chi quang lãng phí kia là bảo bối có thể xua tan mặc chi lực đó.
"Ngươi muốn làm gì?" Phùng Anh hỏi, "Có biện pháp nào có thể tránh khỏi lãng phí này sao?"
"Có vài ý nghĩ, lại không biết có thể thực hiện hay không." Dương Khai thu hoàng tinh lam tinh, "Tịnh hóa chi quang này, nghiêm chỉnh mà nói là một loại năng lượng, nếu là năng lượng, phải chăng có thể phong tồn?"
"Phong tồn?" Phùng Anh khẽ nhíu mày.
"Tỉ như mượn nhờ đại trận, nếu có thể thực hiện việc này, về sau cũng không cần lo lắng vấn đề lãng phí." Dương Khai từ từ nói: "Hoàng tinh lam tinh trong tay của ta xác thực không ít, nhưng thân ở Mặc chi chiến trường, tự nhiên là phải vì lâu dài mà tính, có thể bớt thì bớt, kể từ đó, ngày sau có thể cứu chữa càng nhiều tộc nhân."
Phùng Anh nghe vậy sáng mắt: "Xác thực như lời ngươi nói, đối với
trận pháp chi đạo ta dốt đặc cán mai, việc này còn phải thỉnh giáo người bên ngoài."
"Làm phiền sư thúc." Dương Khai ôm quyền.
Phùng Anh nói: "Ngươi chờ một lát, ta gọi mấy người đến." Nói rồi, lấy ra vật đưa tin.
Chờ nửa canh giờ, có một lão giả lưng mang trường kiếm từ trên trời bay xuống, rơi xuống đất chào Phùng Anh, tràn đầy phấn khởi đánh giá Dương Khai.
Phùng Anh giới thiệu nói: "Dương Khai, vị này là Ma Sát Thiên Phàn Huân sư huynh."
Dương Khai hành lễ: "Bái kiến Phàn sư thúc!"
Phàn Huân đưa tay nâng lên, cười to nói: "Không cần đa lễ, chuyện về ngươi ta sớm có nghe nói, vẫn luôn muốn gặp mặt một lần, đáng tiếc chiến sự tấp nập, không có cách nào tự ý rời vị trí, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là giang sơn đời nào cũng có người tài."
Nếu nói bây giờ Bích Lạc quan người thịnh danh nhất là ai, vậy không thể nghi ngờ chính là Dương Khai, trải qua thời gian dài như vậy, gần như mỗi một nhà động thiên phúc địa trấn thủ Bích Lạc quan đều có đệ tử được Dương Khai thi triển thủ đoạn cứu về, không biết bao nhiêu người chịu ơn cứu mạng của hắn.
Những người không bị mặc chi lực ăn mòn qua kia, tự nhiên cũng đều hiếu kỳ trên đời này lại có thủ đoạn thần kỳ như thế, vô số năm qua, Nhân tộc chịu mặc chi lực khốn nhiễu, không có cách nào giải quyết, Dương Khai đến đã giải quyết một thiên cổ nan đề.
Đối với người như vậy, ai có thể không hiếu kỳ? Đây cũng là nguyên nhân Phàn Huân khách khí như thế, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hắn cũng không dám cam đoan mình không bị mặc chi lực ăn mòn, nên mặc dù là thất phẩm chi thân, đối với Dương Khai cũng không có chút cao ngạo.
Không chừng có một ngày còn phải trông cậy vào hắn cứu mạng, lúc này ai dám làm bộ làm tịch làm cl gì.
"Phàn sư thúc quá khen." Dương Khai khiêm tốn một tiếng.
Phùng Anh nói: "Trong quan, luận tinh thông Trận Đạo, Phiền sư huynh có thể xếp ba vị trí đầu."
Phàn Huân mỉm cười khoát tay: "Các nhà đều có nhân tài, sư muội, lời này truyền đi, ta thật không dám gặp người." Thần sắc nghiêm lại nói: "Sư muội gọi ta có chuyện gì?"
Phùng Anh nói: "Là Dương Khai có việc thương nghị, trước không vội, ta còn đưa tin để mấy vị khác tới, chờ một lát rồi nói."
Cũng miễn cho tốn nhiều miệng lưỡi, chờ người đến đông đủ thì nói
một lần duy nhất cho xong.
Phàn Huân gật đầu, cũng cố ý giữ gìn mối quan hệ với Dương Khai, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Trong lúc đó vừa hây có võ giả bị mặc chi lực ăn mòn đến xin trợ giúp, Phàn Huân chính mắt thấy Dương Khai thi triển tịnh hóa chi quang, thấy dưới bạch quang tinh khiết kia, mặc chi lực tiêu tán khu trừ, ngạc nhiên vạn phần.
Chờ không bao lâu, lục tục ngo ngoe có bốn người chạy đến, tất cả đều là tinh thông Trận Đạo Giả, tu vi cao có thấp có, thấp nhất cũng là lục phẩm.
Phùng Anh giới thiệu mọi người cho Dương Khai, Dương Khai ghi tạc trong lòng, lần lượt chào.
Mọi người đều như Phàn Huân, thái độ đối với Dương Khai đều cực kỳ thân hòa.
Cho đến lúc này, Dương Khai mới nói ra ý ng, vì để cho bọn hắn biết mình muốn làm gì, còn cố ý thôi động tịnh hóa chi quang ngay trước mặt bọn họ.
Được chứng kiến, Phàn Huân như có điều suy nghĩ nói: "Sư chất nghĩ vậy không sai, nếu thật sự có thể đạt thành, xác thực có thể tiết kiệm tài nguyên, mưu đồ sử dụng sau này."
Mấy người bên cạnh đều gật đầu đồng ý.
Phàn Huân nhìn mấy người: "Nếu như thế, vậy bây giờ chúng ta thương lượng về việc này?"
Mấy người tức tụ lại một chỗ, bắt đầu giao lưu, trong lúc đó càng từng có thi pháp biểu thị, thử xem phương án có thể thực hiện.
Dương Khai cùng Phùng Anh ở bên không có việc gì, đối với Trận Đạo, hai người dốt đặc cán mai, căn bản không chen miệng vào nổi.
Ba năm ngày như vậy, mấy vị Trận Đạo đại sư mới bắt đầu hành động, từng kiện trận bàn được đánh ra, từng trận kỳ được an trí tại các nơi, thủ pháp thành thạo trôi chảy, để người ta nhìn mà than thở.
Không lâu sau, một tòa đại trận đã bố trí xong.
Phàn Huân nhìn về phía Dương Khai nói: "Mời xư chất" "Okela." Dương Khai gật gật đầu, hỏi: "Trận này tên là gì?"
Phàn Huân cười cười: "Chuyên vì việc này nghiên cứu ra được, có hiệu quả phong cấm, về phần danh tự, còn chưa nghĩ ra."
Dương Khai khẽ nhếch mày, mấy Trận Đạo đại sư cùng thương nghị mấy ngày, nghiên cứu ra một bộ trận pháp, có thể thấy được tạo nghệ trên Trận Đạo của mấy người xác thực không thấp.
Cất bước vào trong đại trận, đứng vững, Phàn Huân một tay bấm niệm pháp quyết, một cây trận trong tay kỳ nhẹ nhàng lay động, miệng quát: "Lên!"
Một đạo màn sáng trong suốt, trong nháy mắt từ trên quảng trường hiện lên, bao phủ Dương Khai vào trong đó.