Chương 5031: Đan Đường
Chung Lương nói: "Những Nhân tộc đã sinh hoạt trong Tiểu Càn Khôn ngươi, ngươi bảo đảm bọn hắn áo cơm không lo, tu hành
không có gì lo lắng, lại chế định sách lược nhằm vào sinh dưỡng mà thưởng, lo gì số lượng không tăng lên được?"
Dương Khai nghe vậy gật đầu: "Điều này cũng đúng, vậy đệ tử ngày sau suy nghĩ thêm chút biện pháp là được."
Trên thực tế Nhân tộc trong Tiểu Càn Khôn hắn, qua nhiều năm như thế số lượng vốn đã tăng trưởng không ít. Dù sao hoàn cảnh hậu đãi, cũng không có phân tranh gì cả, xem như người bình thường sinh hoạt bên trong cũng không có gì phải lo lắng.
Dương Khai chưa bao giờ để ý về số lượng, sinh lão bệnh tử chính là đại đạo luân hồi, chính là có sinh lão bệnh tử này, mới có thể tăng lên nội tình Tiểu Càn Khôn.
Bây giờ trong Tiểu Càn Khôn có Thế Giới tử thụ, số lượng nhân khẩu
xác thực cần xem xét kĩ lại.
"Ngươi vừa có được Thế Giới Thụ, không biết chừng sẽ có tai hại nào đó, đoạn thời gian này trung thực ngồi yên trong quan cho ta, không được chạy loạn." Chung Lương dặn dò, "Mà lại bây giờ Bích Lạc chiến khu coi như an ổn, trong vòng mấy chục năm không có đại chiến bộc phát, nên hảo hảo tu hành, tăng thực lực lên."
"Vâng!" Dương Khai lên tiếng, lại nói: "Đại nhân, đệ tử muốn đi Đan Đường một chuyến."
Chung Lương nghi ngờ nói: "Đan Đường? Đi Đan Đường làm gì?"
Dương Khai hồi bẩm: "Đại nhân có chỗ không biết, trước đó đệ tử cưỡng ép thu nhận bí cảnh kia, chủ nhân bí cảnh chính là một vị Đan sư, tạo nghệ Đan Đạo cực cao, đúng lúc đệ tử có phần hiểu về Đan Đạo, cho nên lần này thu bí cảnh, luyện hóa không ít Đan Đạo đạo ngấn, bao nhiêu có thể nói là được hắn truyền thừa y bát."
Chung Lương khóe mắt run rẩy: "Đan Đạo ngươi cũng biết?"
"Chuyện rất lâu trước kia, bây giờ không đáng giá nhắc tới." Dương Khai khiêm tốn nói.
Đinh Diệu cau mày nói: "Ngươi muốn tiếp tục tu hành trên Đan Đạo? Ngươi cần biết kỹ tinh mà không nhiều, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mới có thể đi một đường bằng phẳng trên Võ
Đạo."
Thân Đồ Mặc cũng gật đầu nói: "Chúng ta không thiếu Đan sư, thiếu chỉ là tài liệu luyện đan mà thôi, ngươi đừng có vì thế mà phân tâm."
Dương Khai ôm quyền nói: "Mấy vị đại nhân hiểu lầm, đệ tử không phải là muốn tu hành Đan Đạo, chỉ là lần này được truyền thừa y bát, mặt khác, trong bí cảnh kia, đệ tử cũng phát hiện vị tiền bối kia lưu lại một phần bản chép tay, tuy có tàn phá, nhưng trong đó ghi lại một số thứ có thể là công dụng dược liệu, đệ tử muốn nghiệm chứng một phen mà thôi, nếu có thể, vậy có thể có chỗ trợ giúp đối với tướng sĩ trong quan."
"Bản chép tay?" Đinh Diệu kinh ngạc.
Trên tay Dương Khai chợt xuất hiện một bộ tài liệu, không phải vàng không phải ngọc, thứ này tang thương cổ lão, phía trên có rất nhiều vết rạn, nhìn có vẻ đã có chỗ hư hao.
Những tiền bối đan sư kia đã vẫn lạc vô số năm, Tiểu Càn Khôn kinh lịch vô số năm biến thiên, hình dạng mặt đất đều đã có thay đổi cực lớn.
Bản chép tay này được Dương Khai tìm ra ở nơi cực sâu dưới mặt đất.
Bản chép tay này là một phần thu hoạch, một phần khác thu hoạch
chính là đủ loại dược liệu trân quý chưa được phát hiện.
Dương Khai cùng Bạch Nghệ thăm dò bí cảnh kia còn chưa thăm dò hoàn toàn, đến khi phát hiện vườn thuốc liền dừng lại, trong bí cảnh tự nhiên còn có rất nhiều dược liệu còn sót lại, bây giờ đều bị Dương Khai cấy ghép vào trong dược viên.
Tin tức trong bản chép rất lộn xộn, dù sao thứ này đã bị hao tổn, nhưng Dương Khai có thể phán định, bản chép tay này là đủ loại tâm đắc luyện đan vị tiền bối kia lưu lại, còn có một số đan phương cổ quái kỳ lạ.
Trong đó có một loại đan phương được ghi chép hoàn chỉnh, để hắn càng để ý.
Chung Lương tiếp nhận, đắm chìm tâm thần điều tra, một lát sau cau mày nói: "Ngươi co ́thể hiểu chúng?"
Dưới cảm giác của hắn, trong bản chép tay này xác thực có một ít tin tức còn sót lại, nhưng rất nhiều ngôn từ rất là khác biệt bây giờ, càng có một số chữ nghĩa cổ quái ngay cả hắn đều không nhận ra, đây hiển nhiên là văn tự cực kỳ cổ lão.
Dương Khai nói: "Miễn cưỡng có thể hiểu, cho nên còn cần nghiệm chứng."
Hắn luyện hóa rất nhiều Đan Đạo đạo ngấn trong đó, xem như được
truyền thừa y bát, nếu như nói trên đời này còn có người nào co ́thể nhìn hiểu bản chép tay này, vậy trừ hắn ra không co ̀n co ́thể là ai khác.
Mấy người Đinh Diệu cũng thay phiên dò xét một phen, từng ngươi đều bẻ mặt mờ mịt, đều như Chung Lương, xem không hiểu.
Chung Lương nói: "Ngươi muốn đi Đan Đường thì đi đi, để ta nói với bên đó trước, để bọn hắn phối hợp ngươi."
"Đa tạ đại nhân."
Chung Lương khoát tay: "Nhngư ngươi còn phải lấy tu hành làm chủ, quyết không thể hoang phí thời gian."
"Cẩn tuân đại nhân dạy bảo."
Bọn người Chung Lương rất nhanh rời đi.
Dương Khai trở lại Phá Hiểu, chạm mặt đội viên Thần Hi, Phá Hiểu rất nhanh hóa thành lưu quang, trì nhập trong quan.
Vào Bích Lạc quan, Dương Khai ngựa không dừng vó tiến vào Đan Đường.
Đan Đường nằm tại góc tây bắc Bích Lạc quan, chiếm cả một chỗ địa bàn lớn, nơi này là nơi các Đan sư luyện đan.
Phải biết Bích Lạc quan mấy vạn tướng sĩ, số lượng khổng lồ, nhu
cầu đối với linh đan tự nhiên là vô cùng lớn, ngày bình thường tu hành thì cũng thôi đi, cơ bản không cần đến linh đan quá đắt đỏ, chỉ khi nào bộc phát chiến sự, vậy đan được chữa thương, đan dược khôi phục tiêu hao cực kỳ kinh người.
Cho nên mặc kệ là chiến sự hay là ngày bình thản, Đan Đường mãi mãi bận rộn không ngừng, mỗi một vị Đan sư đều dốc hết tâm huyết.
Lệ thuộc Đan Đường còn có một vườn thuốc lớn, trong đó trồng vô số dược liệu trân quý, dược liệu trong quan không thể toàn bộ đều trông cậy vào 3000 thế giới, cho nên mỗi một chỗ quan ải đều có vườn thuốc, có người chuyên phụ trách chăm sóc quản lý.
Mà chỗ vườn thuốc này, Huyền Tẫn Quả Thụ nhiều đến mấy trăm gốc!
Dương Khai vào Đan Đường, bên này sớm có người đang chờ đợi.
Thấy Dương Khai, người kia hai mắt tỏa sáng, tiến lên mấy bước nghênh đón, xa xa ôm quyền nói: "Vị này chính là Dương Khai Dương sư huynh a?"
Dương Khai đáp lễ: "Chính là Dương mỗ."
Người kia cười đầy nhiệt tình: "Tại hạ Thang Thuân, phụng mệnh đường chủ ở đây nghênh đón Dương sư huynh, đường chủ có lệnh,
sư huynh có bất kỳ nhu cầu gì thì cứ nói, Đan Đường đều phối hợp." "Vậy làm phiền." Dương Khai cảm kích một tiếng.
"Mời!" Thang Thuân đưa tay ra hiệu.
Dương Khai khách khí một tiếng, cùng Thang Thuân đi vào trong Đan đường, chợt vừa bước vào trong đó, một cỗ sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, bên trong không ít Đan sư đang tới lui, thần thái vội vàng.
Mà hai bên còn có từng gian mật thất, đại đa số cửa mật thất đều đang đóng.
Dương Khai quan sát quanh, phát hiện trong số ít mật thất đang mở kia, mỗi một gian mật thất đều có một chiếc đan lô, trong mật thất có đại trận khắc dấu, rõ ràng là dẫn động đan hỏa chi dụng.
Thang Thuân vừa đi vừa giới thiệu: "Bên này có ba loại đan thất Thiên Địa Nhân, trong mỗi một gian đan thất đều phối hữu đan lô, pháp trận dẫn động đan hỏa, trong đó đan thất chữ Nhân có 200 gian, chữ Địa 50 gian, về phần chữ Thiên có chỉ là tám gian, không biết Dương sư huynh muốn luyện chế linh đan gì, cần loại đan thất nào?"
Dương Khai nghe vậy nói: "Chuyện luyện đan không vội, ngược lại là có một chuyện muốn thỉnh giáo Thang huynh."
Thang Thuân nói: "Sư huynh cứ hỏi, Thang mỗ tất nhiên biết gì nói nấy."
Dương Khai lấy ra một gốc linh thảo: "Thứ này, Đan Đường có bao nhiêu?"
Thang Thuân tiếp nhận linh thảo kia, cẩn thận phân biệt: "Đây là Vô Quang Thảo? Vật này có một ít dự trữ, nhưng không nhiều, vật này chỉ là phụ tài để luyện chế Thiên Cơ Định Thần Đan, nhu cầu không
quá lớn, vườn thuốc mặc dù vẫn luôn có trồng, nhưng chỉ là trồng một số nhỏ, lo trước khỏi hoạ mà thôi."
Dương Khai gật gật đầu: "Ta câ ̀n loại này. . . Vô Quang Thảo."
Trong bản chép tay, công dụng linh thảo này không phải là phụ tài luyện chế Thiên Cơ Định Thần Đan, mà là tài liệu chính để luyện chế một loại linh đan khác, trong đó cũng không gọi đây là Vô Quang Thảo, nhưng nếu Bích Lạc quan đã có dược danh, vậy Dương Khai cũng lười uốn nắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn nghiệm chứng đan phương, nếu không thể thành thì thôi, nếu có thể thành, đối với Nhân tộc tuyệt đối tác dụng to lớn.
Lại nói ra mấy loại dược liệu khác, Thang Thuân ghi lại, đưa tin ra ngoài, hiển nhiên là có người chuyên trách đưa dược liệu tới.
Chợt Thang Thuân hỏi: "Sư huynh muốn bắt đầu luyện đan sao? Không biết sư huynh câ ̀n đan thất cấp nào?"
Dương Khai hơi trầm ngâm, nói: "Đan thất chữ Thiên đi."
Đan thất nơi này phân ba cấp bậc, như vậy tự nhiên là cấp bậc càng cao càng tốt. Trước kia kỹ nghệ luyện đan của hắn tinh xảo trực tiếp, nhưng bây giờ so với tu vi của hắn, chỉ có thể nói miễn cưỡng dùng được, tạo nghệ thuật luyện đan sớm đã theo không kịp tu vi của hắn, có hảo đan thất có thể tăng lên xác xuất luyện đan thành công.
Thang Thuân nghe vậy nói: "Chữ Thiên đan thất vừa hay đang trống một gian, sư huynh xin mời đi theo ta."
Nói rồi, đi đầu dẫn đường.