Chương 5045: Có Thượng Sách Gì
Nhiều khi bí cảnh ở Mặc chi chiến trường đều là tụ quần mà hiện, bởi vì căn nguyên hình thành những bí cảnh này là thời kỳ Viễn Cổ, võ giả Nhân tộc vẫn lạc để lại tiểu thế giới.
Số lượng Nhân tộc vẫn lạc trên chiến trường càng nhiều, số lượng bí cảnh cũng càng nhiều.
Trong vùng không gian này, ngàn năm trước, Bích Lạc quan đã từng phát hiện qua một tòa bí cảnh, mặc dù đoán được ở gần đây hẳn là còn có càng nhiều bí cảnh đang ẩn nấp, nhưng không có biện pháp không thăm dò mở ra, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.
Dương Khai tinh thông Không Gian Pháp Tắc, tìm kiếm những bí cảnh này, mở ra cửa vào là dễ như trở bàn tay.
Gợn sóng lực lượng không gian kia lay động qua, những nơi có cửa vào của nhũng bí cảnh đang ẩn giấu, đều sẽ hiển lộ ra khác thường,
mà Dương Khai chỉ cần tìm tới những vết tích này, thì cưỡng ép mở ra cửa vào tất nhiên là không khó.
Sau một phen điều tra, phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, tổng cộng có ba tòa bí cảnh ẩn nấp!
Con số này không coi là nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít.
Trong bí cảnh thường xuyên sẽ tìm được một chút đồ tốt, khỏi cần phải nói, cây Thế Giới Thụ con kia chính là được tìm tới trong bí cảnh, thứ này có thể nói là thu hoạch lớn nhất của tướng sĩ Bích Lạc quan trong khi thăm dò bí cảnh từ trước đến nay.
Sau chốc lát, Dương Khai đã cưỡng ép mở ra cửa vào của tòa bí cảnh thứ nhất, từ trong cánh cửa kia, lập tức truyền ra khí tức càn khôn.
Phá Hiểu chiến hạm bay đến, dừng lại trước cửa vào.
Dương Khai phân phó một tiếng: "Các ngươi đề phòng, ta đi vào điều tra một phen trước."
Nói xong, hắn đi vào trong của vào, Phùng Anh ngay cả ngăn trở cũng không kịp.
Cũng may trong bí cảnh không có nguy hiểm gì, chỉ mới qua mười mấy hơi thở, Dương Khai đã trở về, nói với các đội viên Thần Hi: "Đều đi vào đi."
Phùng Anh nói: "Muốn để lại một số người ở bên ngoài hay không?" Tuy rằng Mặc tộc còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng ai cũng không dám cam đoan lúc này sẽ không có quân lính Mặc tộc tản mạn chạy tới, để lại một số người ở bên ngoài cũng thuận tiện giám sát động tĩnh bốn phía, tránh bị Mặc tộc giăng bẫy.
Dương Khai lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta chỉ có ngần ấy người, không nên phân tán, vẫn là cùng một chỗ hành động mới tốt."
Hắn đã nói như vậy, Phùng Anh tự nhiên là không có dị nghị.
Từng bóng người lần lượt bay ra từ trong Phá Hiểu chiến hạm, đi vào trong cánh cửa biến mất không thấy gì nữa, đợi tất cả mọi người đều tiến vào bí cảnh, Dương Khai mới đem Phá Hiểu chiến hạm thu vào trong tiểu thế giới của mình, rồi bước vào trong bí cảnh, dùng thủ đoạn đem cửa vào che lại.
Hơn 30 người của tiểu đội Thần Hi đều có tu vi trên ngũ phẩm Khai Thiên, trong đó thất phẩm càng là có hơn sáu người. Thăm dò một tòa bí cảnh tự nhiên là không mất bao lâu, chỉ là thu thập những dược liệu hữu dụng kia tiêu hao không ít thời gian.
Sau nửa tháng vội vàng, toàn bộ bí cảnh đã bị thăm dò hoàn tất, tất cả vật có giá trị đều bị thu thập lại, Dương Khai dẫn tiểu đội Thần Hi rời đi tòa bí cảnh này, chuyển đến một tòa bí cảnh khác gần đây.
Hai tháng sau, ba tòa bí cảnh gần đây đều đã bị thăm dò hoàn tất, tiểu đội Thàn Hi thu hoạch được không ít dược liệu trân quý, Huyền Tẫn Linh Quả cũng tìm tới một chút, có thể nói là thu hoạch tương đối khá.
Tất cả đội viên Thần Hi đều vui mừng hớn hở, chỉ cảm thấy nhiệm vụ lần này đơn giản là quá nhẹ nhõm, nhiệm vụ như vậy nên càng nhiều càng tốt.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, sở dĩ nhiệm vụ này nhẹ nhõm, hoàn toàn là nhờ vào lực lượng của một mình Dương Khai, nếu không phải hắn tìm tới cửa vào của nhũng bí cảnh kia, thì tiểu đội Thần Hi không có khả năng nhẹ nhàng thu thập được nhiều dược liệu như vậy.
Phá Hiểu chiến hạm bị Dương Khai lấy ra, đám người lên thuyền, Phùng Anh phụ trách điều khiển phương hướng, điều tra vị trí.
Trong thời gian hai năm sau đó, tiểu đội Thần Hi vẫn luôn du đãng ở bên ngoài. Mỗi đến một nơi, Dương Khai đều sẽ lợi dụng lực lượng không gian dò xét cửa vào của những bí cảnh đang che giấu, mỗi lần đều có thu hoạch.
Vô số năm qua, tướng sĩ Bích Lạc quan đã phát hiện không ít bí cảnh trong chiến khu, nhưng vì cân nhắc đến an toàn của tiểu đội Thần Hi, những khu vực câ ̀n Dương Khai điều tra đều chỉ cách Bích Lạc
quan mười ngày lộ trình, Chung Lương không cho bọn hắn tình báo của những nơi xa hơn.
Cho nên chỉ tốn thời gian hai năm, Dương Khai đã dẫn tiểu đội Thần Hi điều tra xong toàn bộ những nơi cần điều tra, mà trong hai năm này, bọn hắn vẫn luôn bình an vô sự, không gặp được Mặc tộc.
Phá Hiểu chiến hạm trở về địa điểm xuất phát, tiểu đội Thần Hi trở về.
Một đám thành viên tất nhiên là tán đi nghỉ ngơi, thu hoạch chuyến này thì do Dương Khai và Phùng Anh mang đến Công Tào điện nộp lên, đăng ký chiến công.
Nhưng ở trên nửa đường, có một bóng người từ trên trời giáng xuống, ôm quyền thi lễ: "Dương huynh, quân đoàn trưởng triệu kiến."
Dương Khai liếc mắt nhìn người tới, nhận ra là phó quan của Chung Lương, không khỏi bật cười: "Quân đoàn trưởng thật sự là có tin tức rất linh thông."
Tiểu đội Thần Hi vừa mới về Bích Lạc quan, Chung Lương đã nhận được tin tức, đồng thời phái người đến triệu kiến hắn, tốc độ này thật là có chút nhanh.
Hắn quay đầu cùng Phùng Anh căn dặn một tiếng, để nàng tự đi
Công Tào điện, Phùng Anh không có dị nghị.
Sau khi nàng rời đi, Dương Khai mới nhìn qua vị phó quan kia: "Sư huynh mời!"
"Mời!" Phó quan khách khí một tiếng, dẫn đường mà đi.
Rất nhanh hai người đã đi đến Quân Phủ Ti Tây Quân, Dương Khai đã tới nơi này không chỉ một lần, tự nhiên là xe nhẹ đường quen, nhưng Chung Lương không triệu kiến hắn đến nơi đang làm việc, đi theo vị phó quan dẫn đường, Dương Khai đi thẳng tiến vào trước một tòa đại điện nằm sâu trong Quân Phủ Ti.
Phó quan ngừng chân: "Quân đoàn trưởng đang ở bên trong, Dương huynh cứ tự nhiên!"
"Đa tạ." Dương Khai gật gật đầu, cất bước hướng phía trước bước đi, đồng thời có chút nghi hoặc trong lòng, không biết tại sao Chung Lương lại triệu kiến mình đến nơi này.
Đại điện có cấm chế, Dương Khai đưa tay gảy nhẹ, rất nhanh cấm chế đã mở ra một cánh cửa, Dương Khai cất bước đi vào.
Trong đại điện, đèn đuốc sáng trưng, trong đại điện trống trải, một bóng người đứng chắp tay, chính là Chung Lương, mà ở trước mặt Chung Lương, lại có một cái quái vật khổng lồ.
Chung Lương đứng tại trước mặt quái vật khổng lồ này, ngước đầu
nhìn lên, suy nghĩ xuất thần.
Dương Khai tiến lên hành lễ.
Chung Lương quay đầu liếc hắn một cái, khẽ gật đầu: " Thu hoạch chuyến này như thế nào?"
Dương Khai trả lời: "Coi như là phong phú, riêng là Huyền Tẫn Linh Quả đã tìm tới hơn 30 viên."
Chung Lương gật đầu: "Có hơn 30 viên linh quả này, tướng sĩ Bích Lạc quan chúng ta lại có ba mươi người có thể khôi phục thực lực, ngươi làm không tệ."
Dương Khai nói: "Ta chỉ là phụ trách mở ra cửa vào mà thôi, cũng không làm gì to tát. Lần này đại nhân triệu kiến ta, có gì phân phó?"
Chung Lương lặng yên trong chốc lát, rồi mới lên tiếng nói: "Ngươi nhìn xem vật này." Hắn đưa ra một ngón tay chỉ quái vật khổng lồ trước mặt.
Lúc tiến vào, Dương Khai đã phát hiện thứ này, nhưng chỉ là tùy ý nhìn xem, vẫn chưa cẩn thận quan sát, vốn cho rằng Chung Lương chỉ là đang tại thưởng thức di vật của một vị tiền bối nào đó, giờ phút này nghe hắn nói vậy, Dương Khai mới biết có chuyện ẩn ở trong.
Dương Khai lập tức phun trào thần niệm, cẩn thận điều tra.
Sau chốc lát, hắn nhướng mày: "Đây là bí bảo hành cung sao?"
Đồ vật có bộ dáng giống lâu thuyền này cũng không phải là bí bảo phi hành đơn thuần, mà là có một ít bóng dáng của bí bảo hành cung, Dương Khai phát hiện rất nhiều vết tích trận pháp trên bí bảo này, đám trận pháp này chính là yếu tố cơ bản nhất tạo thành bí bảo hành cung.
"Là bí bảo hành cung." Chung Lương gật đầu.
Dương Khai bay lên trên chiếc lâu thuyền này cẩn thận điều tra, sau chốc lát hắn bay trở về, lắc đầu nói: " Bí bảo hành cung này hình như là chẳng ra sao cả a, rất nhiều trận pháp được khảm liên không hoàn
mỹ, nếu đầu nhập vào chiến trường, thì e là không phát huy được tác dụng gì, một khi những trận pháp kia được thôi động quá nhiều lần, sẽ có thể tự hành vỡ vụn, đến lúc đó đừng nói ngăn địch, còn phải trước tiên đề phòng những trận pháp này hủy diệt thương tổn tới người một nhà, đây là người nào luyện chế ra?"
Mặc dù Dương Khai không tinh thông Luyện Khí, nhưng ít nhiều cũng biết một chút, nếu không thì hắn cu ̃ng luyện chế không ra Hư Không Âm Dương Kính.
Chỉ là hắn chưa bao giờ quá thâm nhập nghiên cứu Luyện Khí.
Nhưng mà cho dù lấy tiêu chuẩn của hắn, hắn cu ̃ng nhìn ra đủ loại tai hại của chiếc bí bảo hành cung này, không thể nói là Luyện Khí
sư luyện chế ra thứ này có tạo nghệ không cao, chỉ có thể nói là còn cách tiêu chuẩn luyện chế bí bảo hành cung rất xa.
"Mà lại thứ này cu ̃ng quá lớn một chút, không quá thích hợp để Nhân tộc sử dụng."
Chung Lương lo lắng nói: "Không thích hợp để Nhân tộc sử dụng, ngươi cảm thấy thích hợp với ai?"
Dương Khai cười nói: "Nếu để cho Mặc tộc sư dụng vật này, thì với hình thể của Mặc tộc, ngược lại là rất xứng."
Sắc mặt Chung Lương lạnh lùng.
Dáng tươi cười của Dương Khai từ từ cứng ngắc, một cỗ ý lạnh từ đầu lan đến ba ̀n chân, hắn cau mày nói: "Đại nhân, vật này từ đâu mà đến?"
Chung Lương nói: "Đây là Đinh sư thúc của ngươi tịch thu được từ trên chiến trường."
Dương Khai quá sợ hãi: "Thứ này thật sự là Mặc tộc làm ra?" "Không tệ!"
Dương Khai nghe vậy, cả người đều có chút không xong, hắn lộ vẻ mặt khó coi nói: "Không phải nói Mặc tộc luyện chế không ra bí bảo hành cung sao? Thứ này là chuyện gì xảy ra?"
Chung Lương thở dài: "Hai tộc tranh đấu vô số năm ở Mặc chi chiến trường, Nhân tộc đang thay đổi, Mặc tộc tự nhiên cũng sẽ không bảo thủ không chịu thay đổi. Trong những mặc đồ bị Mặc tộc chuyển hóa, rất có khả năng là có người vẫn luôn nghiên cứu phương pháp luyện chế bí bảo hành cung, mà vừa lúc người này có tạo nghệ luyện khí không thấp, cho nên có thể chế tạo ra thứ này."
Tâm tình Dương Khai trở nên nặng nề: "Nếu thật là như thế, vậy thì đợi người này dần dần hoàn thiện phương pháp luyện chế bí bảo hành cung, ưu thế của Nhân tộc chúng ta chẳng phải là không còn sót lại chút gì sao?"
Chung Lương gật đầu nói: "Đây cũng là chuyện mà chúng ta vẫn luôn lo lắng."
"Nhưng trước đó, lúc cùng Mặc tộc tranh đấu, chúng ta làm sao lại không có phát hiện bọn hắn điều khiển bí bảo hành cung?"
"Thứ này cũng không phải là đến từ chiến khu Bích Lạc, mà là đến từ chiến khu Âm Dương."
" Chiến khu Âm Dương. . ." Dương Khai nỉ non một tiếng, chiến khu Âm Dương không thể nghi ngờ chính là chiến khu mà Âm Dương quan quản lý, sau khi suy nghĩ một trận, Dương Khai lại hỏi: "Đinh sư thúc tịch thu được vật này lúc na ̀o?"
"Nửa năm trước." Chung Lương trả lời, bổ sung một câu: " Thời gian chiến khu Âm Dương phát hiện bí bảo hành cung vẫn chưa lâu, lần thứ nhất phát hiện chính là hơn hai năm trước."
"Hơn hai năm. . ." Dương Khai như có điều suy nghĩ, "Nói như thế, Mặc tộc ở chiến khu Âm Dương cũng chỉ là mới nghiên cứu ra bí bảo hành cung này gần đây, còn chưa có thời gian hoàn thiện, đã là bí bảo hành cung chưa hoàn thiện thì nhất định là chưa phổ biến trong mặc tộc, trách không được chiến khu Bích Lạc nhìn không đến."
Chung Lương gật đầu nói: "Tạm thời chưa phổ biến, không có nghĩa là về sau sẽ không, một khi vị luyện khí sư mặc đồ kia đem phương pháp luyện chế hoàn thiện, đến lúc đó đại quân Mặc tộc sẽ được phân phối đại lượng bí bảo hành cung, đối với Nhân tộc thì đây tuyệt đối không phải tin tức tốt."
" Âm Dương quan không có đối sách sao?"
Chung Lương quay đầu nhìn hắn: "Nếu là ngươi thì ngươi có thượng sách gì?"
Dương Khai suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: "Nhỏ cỏ tận gốc! Nghĩ biện pháp đem vị mặc đồ luyện chế bí bảo hành cung kia tìm ra, nếu có khả năng thì đem hắn mang về, nếu không có khả năng. . . thì chỉ có thể hạ sát thủ."