Chương 5094: Pháp thân Lão tổ
Mộ Quang vương chủ hiển nhiên là đang sử xuất vương tộc bí thuật với mình.
Vương tộc bí thuật là bí thuật đặc hữu của vương chủ, không phải đến thời khắc mấu chốt sẽ không dễ dàng thôi động, bởi vì loại bí thuật này mặc dù uy năng to lớn, chính là bát phẩm Khai Thiên đều không thể ngăn cản, nhưng đối với vương chủ cũng là tiêu hao to lớn.
Cho nên ở trên chiến trường, dưới tình huống có lão tổ ra mặt trấn giữ, bát phẩm Khai Thiên sẽ không lo lắng bị Mặc tộc vương chủ thi triển bí thuật đánh lén mà biến thành mặc đồ, bởi làm vậy sẽ cho lão tổ cơ hội xuất thủ, nhưng nếu không có lão tổ che chở, bát phẩm Khai Thiên đụng phải vương chủ chỉ có thể tự cầu phúc.
Quả nhiên, ngay khi thôi động vương tộc bí thuật kia, trên khuôn mặt nàng lại hiện lên một tia đỏ ửng, uy áp chèn ép khiến Dương
Khai không thể thở cũng đều suy yếu đi không ít.
Nhưng dù có chỗ suy yếu, đối với Dương Khai, nàng vẫn là một tồn tại cường đại không thể rung chuyển.
"Ngươi quả nhiên có Càn Khôn Tứ Trụ, xú nha đầu kia cũng thật là chơi lớn." Nàng thấy Dương Khai bình yên vô sự, không ngoài ý muốn chút nào, ngược lại một bộ sớm có đoán trước
Dù sao mặc đồ bỗng nhiên phản loạn, bản thân đã nói lên vấn đề. Chỉ có võ giả Nhân tộc có Càn Khôn Tứ Trụ mới không e ngại mặc chi lực, mới có thể chống lại uy năng vương tộc bí thuật, mới có thể ngụy trang thành mặc đồ chui vào làm loạn.
Dĩ vãng Mặc tộc gặp phải võ giả có được Càn Khôn Tứ Trụ, tất cả đều là bát phẩm, chưa bao giờ có tiền lệ gặp được thất phẩm, huống chi, thời điểm Hắc Uyên mặc hóa Nhân tộc này còn tận mắt thấy hắn tuần tự hai lần dứt bỏ Tiểu Càn Khôn, sau đó không địch lại, còn muốn tự vẫn.
Hắc Uyên bị lừa, nàng cũng bị lừa, căn bản không nghĩ tới lần này Nhân tộc thế mà gan to như vậy, để thất phẩm lưng đeo Càn Khôn Tứ Trụ ngụy trang thành mặc đồ làm việc, đồng thời còn hoàn thành nhiệm vụ.
Dương Khai không biết xú nha đầu trong miệng nàng là ai, nhưng
còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã toàn thân xiết chặt, trong khoảnh khắc cứng ngắc tại chỗ.
Chỉ thấy phụ nhân kia ngang nhiên xuất chưởng, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng có Càn Khôn Tứ Trụ, ta không làm gì được ngươi? Nhiếp An chết rồi, về sau để ngươi để thay thế hắn!"
Dứt lời, một chưởng vồ xuống.
Vô biên hắc ám, trong nháy mắt che đậy quang minh trước mắt, nguy cơ lớn lao bao phủ toàn thân, nhưng mà Dương Khai lại bất lực, đối mặt một trảo này, hắn căn bản vô lực chống lại.
Ngay vào lúc này, Dương Khai bỗng nhiên cảm thấy chỗ trán chợt có một dòng nước nóng phun trào, ngay sau đó hình như có thứ gì phá thể mà ra, trong chớp nhoáng này, uy áp kinh khủng giam cấm hắn không thể động đậy đều bị phá ra, để hắn lập tức khôi phục tự do.
Mộ Quang vương chủ cũng kinh dị kêu lên.
Tia sáng chói mắt nở rộ, Dương Khai tinh tường nhìn thấy quang mang từ trên ót mình bay ra, đón nhận vương chủ, mà quang mang kia trong nháy mắt hóa thành một đạo nhân.
Đó là một lão giả râu tóc bạc trắng, người mặc một bộ tạo bào phổ thông, hai chân trần, toàn thân được bạch quang nhu hòa bao phủ, mơ mơ hồ hồ.
Dương Khai giật nảy cả mình: "Lão tổ?"
Lão giả bỗng nhiên xuất hiện kia, thật sự là lão tổ Bích Lạc quan. Lão tổ sao lại chạy đến nơi đây?.
Mà rất nhanh, Dương Khai phát hiện đây không phải là chân thân, mà là một đạo loại chiếu ảnh, càng giống như pháp thân.
Bởi vì thân thể bị bạch quang mông lung kia bao phủ, không có chút cảm giác huyết nhục.
Trong chớp mắt, Dương Khai suy nghĩ minh bạch hết thảy. Ngày đó được lão tổ triệu kiến, lúc chuẩn bị rời đi, lão tổ từng nói, người chết có công, người sống có công, sau khi nói xong câu đó điểm ra một chỉ, sau đó mới để mình rời đi.
Dương Khai không có hiểu một chỉ kia có gì huyền diệu, từng cẩn thận điều tra, nhưng không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Khi đó hắn suy đoán một chỉ kia hẳn là thủ đoạn bảo mệnh lão tổ ban cho mình, dù sao mình nắm trong tay tịnh hóa chi quang, cực kỳ trọng yếu đối với Nhân tộc, lão tổ có đặc thù đối đãi là chuyện
đương nhiên, thủ đoạn này ngày thường không hiện, chỉ có thời khắc nguy hiểm tính mệnh mới có thể bị xúc động.
Nhưng mà về sau hắn cùng Bạch Nghệ đại chiến với Trục Phong, đã từng nhiều lần hiểm tử hoàn sinh, cuối cùng còn phải dựa vào long
châu, liều chết đánh cược một lần mới đánh chết Trục Phong, tình huống lúc ấy cực độ nguy cấp, lại vẫn không thấy thứ lão tổ chuẩn bị cho xuất hiện.
Đến mức hắn cho là mình đoán sai, thứ lão tổ cho hắn chẳng phải thủ đoạn bảo mệnh gì cả, mà là có huyền cơ khác, chỉ là thời cơ chưa tới, chưa phát động.
Cho đến giờ phút này, đến mức hắn gần như đã quên đi chuyện này, một chỉ này lại bị xúc động, pháp thân lão tổ giáng lâm!
Dương Khai đại hỉ, xem ra mình đoán không sai, lão tổ xác thực ban cho mình thủ đoạn bảo mệnh, chỉ là thủ đoạn này chỉ có tại thời điểm chính diện vương chủ mới bị phát động.
Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, suy nghĩ minh bạch hết thảy, pháp thân lão tổ đã nghênh tiếp Mộ Quang vương chủ, trong đầu Dương Khai chợt truyền đến tiếng lão tổ: "Chỉ có một kích, mau trốn!"
Chớp mắt sau, pháp thân lão tổ đụng vào Mộ Quang vương chủ, đỡ được một kích, lực lượng cuồng bạo va chạm, mắt trần có thể thấy vầng sáng to lớn đại phóng tứ phương, hư không run rẩy.
Dương Khai dưới sự trùng kích đáng sợ kia, cấp tốc quay cuồng ra ngoài.
Sắc mặt hắn lãnh lệ, hung hăng đánh ra đồng tiền cổ, tiền cổ kia
ngày bình thường không thấy dị thường, nhưng lcú này lại quay tròn, bỗng nhiên mở lớn, Dương Khai thất phẩm Khai Thiên, Cự Long huyết mạch, vẫn bị trùng kích đập cho thất điên bát đảo, tiền cổ kia lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Trongnháy mắt, tiền cổ bành trướng lên như một gian phòng, mà lỗ thủng chỗ giữa tiền cổ lại chợt hiện ra Không Gian Pháp Tắc kịch liệt ba động, có gợn sóng ở trong đó không ngừng mà lay động qua.
Một đạo thân ảnh yểu điệu từ trong gợn sóng kia bước ra, thân ảnh kia nhìn có vẻ như chỉ là một nữ tử 20 tuổi, khóe miệng mỉm cười, chợt vừa hiện thân liền lên tiếng chào Dương Khai: "Còn tốt chứ?"
Dương Khai nghẹn họng nhìn nàng: "Ngươi. . ."
Hắn mặc dù trông cậy vào tiền cổ kia, nhưng thế nào cu ̃ng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình cảnh như thế này, hắn vốn cho rằng thứ này hẳn là một bí bảo công kích cường đại, đánh ra có lẽ có uy năng trọng thương vương chủ, há không liệu tiền cổ kia lại chỉ là một đạo cụ, tạo dựng một hành lang hư không.
Nữ tử này, hiển nhiên chính là từ đầu hành lang hư không khác đi tới.
Chẳng biết sao, Dương Khai đột nhiên cảm giác được nữ tử này quen mắt, hình như chưa gặp bao giờ :v.
Nữ tử vung vung tay trước mặt Dương Khai, cau mày, lo lắng nói: "Bị đánh cho choáng váng rồi sao?"
Dương Khai không dám lỗ mãng, vội vàng ôm quyền: "Dương Khai bái kiến lão tổ!"
Lúc này, Dương Khai há có thể không rõ thân phận nàng, vị này rõ ràng là lão tổ m Dương quan. Lão tổ m Dương quan lại là nữ tử, đây là chuyện để hắn cực kỳ ngoài ý liệu, hơn nữa còn là nữ tử trẻ tuổi như vậy.
Có điều tu vi đến cấp bậc này, nhìn bề ngoài đã không nhìn ra tuổi tác. bề ngoài hơn 20 tuổi, tuyệt đối là lão quái vật mấy vạn năm.
Nữ tử cười ha ha: "Ưm, không cần đa lễ."
Nữ tử tiepé tục nói: "Không phải đã nói với ngươi, gặp được nguy hiểm đánh ra tiền cổ sao? May mà lão đầu tử lưu lại bí thuật trên người ngươi, bằng không chỉ sợ ngươi ngay cả cơ hội đánh ra tiền cổ đều không có."
Dương Khai khúm núm, gật đầu nói phải. Nhưng trong lòng thì oán thầm không thôi, mơ hồ cảm thấy lão tổ m Dương quan này làm việc quá không đáng tin cậy, tiền cổ kia đã trọng yếu như thế, vì sao không nói rõ cho mình trước, lại đi để một tiểu nha đầu đưa cho mình, làm hắn coi là m Dương quan không có chút trợ giúp nào,
trước đó còn hạ quyết tâm, nếu chuyện không lành liền chịu chết chung với 300 đồng đạo.
Trong lúc hai người nói chuyện, pháp thân lão tổ Bích Lạc quan cùng Mộ Quang vương chủ đã sắp đánh xong, dù sao chỉ là một đạo pháp thân, tuy có lực lượng của lão tổ, lại không thể kéo dài.
Năng lượng cuồng bạo lắng lại, hai bóng người tách ra, ánh mắt Mộ Quang vương chủ như con đỉa cắn trên người nữ tử, nghiến răng nghiến lợi: "Là ngươi xú nha đầu này!"
Nữ tử không chút nào yếu thế: "Lão yêu quái miệng sạch sẽ chút, lát nữa bà lột da mày ra!"
Nói xong vừa nhìn về phía pháp thân lão tổ Bích Lạc quan, pháp thân lúc này đã quang mang ảm đạm, điểm điểm huỳnh quang phiêu dật, có vẻ như rất nhanh sẽ tiêu tán.
Thấy ánh mắt nữ tử trông lại, lão tổ khẽ gật đầu:"Còn lại giao cho ngươi."
Nữ tử nghiêm mặt đáp: "Lão đầu tử nghỉ ngơi đi, ta sẽ báo thù cho ngươi."
Dương Khai đứng ở một bên khóe miệng giật giật, đây chỉ là pháp thân, đâu có thật là phải chết.
Nhưng mặc dù chỉ là một đạo pháp thân, nhưng chết đi như vậy đối
với lão tổ chỉ sợ có tổn thất không nhỏ, nếu không phải Dương Khai lập xuống đại công cho Nhân tộc, lão tổ kiên quyết sẽ không để một đạo pháp thân bám trên người hắn.
Pháp thân lại nhìn thoáng qua Dương Khai, ngay sau đó hóa thành đầy trời huỳnh quang, tiêu tán biến mất.
"Ta phải lên!" Nữ tử bỗng nhiên quát một tiếng, Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tay nàng hư giữ bên eo, như thể đang nắm thứ gì, tay trái bất động, tay phải chầm chậm rút ra, tư thế kia, tựa như là rút ra một thanh lợi kiếm vô hình.
Mà theo động tác của nàng, nàng thật sự đã rút ra một thanh kiếm sắc!
Thần sắc Mộ Quang vương chủ bỗng nhiên trở nên ngưng túc không gì sánh được, một thân mặc chi lực hung mãnh phun trào.
"Dương tiểu tử, chạy về m Dương quan, đại quân đã xuất quan, mau chóng tụ hợp cùng đại quân." Nàng vừa rút kiếm vừa nói.
"Vâng!" Dương Khai lên tiếng, quay người trốn.
Mộ Quang vương chủ tiếc nuối nhìn hắn.
"Lão yêu quái nhìn gì đó?" Nàng quát, trường kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, người bỗng nhiên biến mất, lần nữa hiện thân đã chạy xuất hiện trên đỉnh đầu Mộ Quang vương chủ, chém xuống một kiếm.
Mộ Quang vương chủ rít lên một tiếng, hai tay giơ cao, nồng đậm mặc chi lực ngăn lại một kiếm này.