Chương 5100: Liên Luỵ
Chuyến này hóa thân Cự Long, chiến quả thật là phong phú, chẳng những giết không ít Mặc tộc, còn thuận thế hủy đi Mặc Sào của Hắc Uyên, cướp bóc đại lượng tài nguyên, cái giá phải trả này có thể tiếp nhận.
Dương Khai sớm đã phát hiện, chỗ thành trì trung tâm cực kỳ phồn hoa, các loại phẩm giai tu hành tài nguyên cần cái gì có cái đó, những tài nguyên này không có công dụng trực tiếp đối với Mặc tộc, trên cơ bản đều là dùng để cung cấp cho Mặc Sào diễn hóa mặc chi lực, nhưng đối với Nhân tộc thì đều là tài nguyên tu hành trân quý.
Đã xuất thủ, Dương Khai đương nhiên là muốn cướp đi những tài nguyên này. Huống chi, Dương Khai còn có một thu hoạch khác, hắn phát hiện mình hóa thân Cự Long, cơ thể lại dài ra không ít.
Năm đó trong Thánh Linh tổ địa, mượn nhờ tổ linh lực, Dương Khai có thể thành tựu Cự Long chi thân, hóa thân Cự Long ngàn trượng.
Lại trong Hỗn Loạn Tử Vực được Hoàng đại ca Lam đại tỷ tương trợ, long mạch được tinh tiến mạnh, thành tựu long thân 2000 trượng.
Lúc kia, hai người lưu lại một đạo lực lượng thần bí vào trong cơ thể hắn, kích phát long mạch chi lực, Dương Khai thành tựu 2000 trượng long thân vẫn cảm thấy lực lượng thần bí kia chưa bị tiêu hao hết, mà là đại bộ phận đều tiếp tục ẩn núp trong cơ thể mình.
Đến lần trước đại chiến với Trục Phong, Dương Khai thời khắc sống còn phun ra long châu cho Trục Phong một kích trí mạng, dẫn đến long châu có chỗ tổn hại.
Nhiều năm như vậy, long châu được long mạch chi lực ôn dưỡng đã khôi phục lại, không chỉ như thế, ngay cả long mạch chi lực đều có tăng cường, hóa thân Cự Long Hắc Uyên trên lãnh địa, chừng 3000 trượng!
Hiển nhiên là Long tộc tổn hại, lần nữa kích phát lực lượng thần bí trong cơ thể.
Đây là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Thực lực Cự Long mạnh yếu, có quan hệ trực tiếp với hình thể.
Bình thường, chỉ có ngàn trượng long thân mới có thể xưng là Cự Long, có thể so với thất phẩm Khai Thiên, mà bây giờ Dương Khai đã 3000 trượng long thân, có thể nói đồng đẳng với người có thâm niên
trong thất phẩm.
Hóa thân Cự Long chiến đấu, có lợi có hại, Cự Long hình thể khổng lồ, sát thương tất nhiên đáng sợ, nhất là như trước đó Dương Khai phá hủy Mặc Sào, hóa thân Cự Long không thể nghi ngờ càng thêm thuận tiện. Nhưng hình thể to lớn, cũng mang ý nghĩa không linh hoạt, gặp được đối thủ đặc thù rất dễ chịu thiệt.
Cũng may trên lãnh địa Hắc Uyên không cường giả tọa trấn, lãnh chúa mặc dù ra sức xuất thủ, cũng không thể gây sát thương quá lớn cho hắn.
Trong mặc vân, Dương Khai an tâm chữa thương, hắn biết, mình không có khả năng chữa thương quá lâu, theo kinh nghiệm trước đó, chẳng mấy chốc sẽ có Mặc tộc phát hiện tung ảnh của hắn, tiếp theo dẫn càng nhiều Mặc tộc truy sát.
Quả nhiên, vẻn vẹn chỉ là sau thời gian một nén nhang liền có Mặc tộc xông vào trong mặc vân, phát hiện tung tích của hắn.
Dương Khai trùng sát một phen, không tiêu tốn khí lực gì giết sạch đám Mặc tộc này, rồi lại dời vị trí, trốn vào trong một đoàn mặc vân khác.
Đến khi Mặc tộc gần đó nhận được tin tức chạy tới, Dương Khai sớm đã không thấy bóng dáng.
Trong mấy ngày sau đó, Dương Khai vừa không ngừng chuyển di vị trí, vừa tìm cơ hội chữa thương.
Rất nhanh, hắn phát hiện một vấn đề.
Mặc tộc vây quét hình như không còn cấp tốc như trước đó.
Trước đó vô luận hắn đào vong nơi nào, chỉ cần bại lộ hành tung, rất nhanh sẽ có số lớn Mặc tộc từ bốn phương tám hướng chạy đến vây quét, nhưng mà bây giờ Mặc tộc rõ ràng phản ứng chậm hơn rất nhiều.
Mà đây cũng trong dự liệu của hắn.
Mặc tộc mượn nhờ Vực Chủ Mặc Sào làm trung tâm, tất cả Lãnh Chúa Mặc Sào xen lẫn nhau thành một mạng lưới tình báo, có thể nhanh chóng truyền tin tức tới các phương.
Bây giờ Mặc Sào bị hủy, như vậy trung tâm này không tồn tại nữa, mạng lưới tình báo tự nhiên cũng tê liệt.
Đây là một trong những nguyên nhân hắn muốn trực đảo Hoàng Long. Tê liệt mạng lưới tình báo, mới thuận tiện hắn tiếp tục làm việc, bây giờ xem ra, quyết định này sáng suốt không gì sánh được.
Bây giờ dù hắn vẫn lẻ loi một mình, nhưng tình cảnh tốt hơn trước nhiều.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
Mà phá hủy Hắc Uyên Mặc Sào chỉ là mới bắt đầu, Mặc Sào đã là căn cơ của Mặc tộc, dưới mắt cơ hội khó được, hắn đương nhiên sẽ không tuỳ tiện rời đi, không có Vực Chủ Mặc Sào, vậy còn có rất nhiều Lãnh Chúa Mặc Sào, mỗi lần phá hủy đều là tổn thất thật lớn đối với Mặc tộc.
Mấy ngày sau, Dương Khai đã khôi phục hoàn toàn, lấy ra Càn Khôn Đồ dò xét vị trí, tìm kiếm lãnh chúa có đất phong cách mình gần nhất.
Rất nhanh, Dương Khai khóa chặt một mục tiêu.
Chỉ là mục tiêu này để hắn hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới mình liều chết trốn chạy, lại chạy đến bên này.
Dọc theo đường chém giết vô số Mặc tộc tìm kiếm hành tung mình, Dương Khai rất nhanh tới nơi.
Mặc Sào to lớn nguy nga hiện ra khí tức khô héo, ngã lệch trên mặt đất, như thể chẳng mấy chốc sẽ triệt để chết đi, bốn phía Mặc Sào, vô số Mặc tộc quỳ xuống đất phục bái, mỗi Mặc tộc đều biểu lộ cực
kỳ trang trọng thành kính, có vẻ là đang cử hành nghi thức thần thánh gì.
Dẫn đầu là một lãnh chúa, hai tay khoanh trước ngực, miệng nói lẩm bẩm.
Nhưng mà vô luận những Mặc tộc này cố gắng như thế nào, đều
không thể cứu vãn Mặc Sào đang dần khô héo, nồng đậm mặc chi lực như máu tươi từ trong Mặc Sào chảy ra, mỗi lần chảy ra, khí tức Mặc Sào yếu ớt dần, chỉ sợ không đến nửa ngày, Mặc Sào này sẽ triệt để khô héo chết đi.
Dương Khai từng bước một bước tới, như vào chỗ không người, Mặc tộc đang chuyên tâm nghi thức không phát hiện ra hắn.
Đứng dưới Mặc Sào, Dương Khai ngẩng đầu quan sát, chau mày, lộ ra thần sắc không hiểu.
Lãnh chúa dẫn đầu rốt cục phát giác được Dương Khai, giương mắt nhìn, sau khi thấy rõ khuôn mặt Dương Khai lập tức gầm thét: "Là ngươi!"
Quát một tiếng, đông đảo Mặc tộc lúc này mới bừng tỉnh, nhao nhao đứng dậy, trong nháy mắt, Dương Khai bị đông đảo Mặc tộc vây quanh kín không kẽ hở.
Dương Khai quay đầu nhìn về phía lãnh chúa kia, gật đầu:"Trát Cổ huynh!"
Người lãnh chúa kia chính là Trát Cổ, mà nơi đây chính là đất phong của Trát Cổ, lúc trước Dương Khai từng tới một lần, Trát Cổ gieo xuống Mặc Sào ấp, hắn thấy tận mắt, chính là từ Trát Cổ, Dương Khai biết được rất nhiều huyền bí vể Mặc Sào mà Nhân tộc từ trước
tới giờ không biết được.
Xưng hô như vậy khiến Trát Cổ nao nao, không xác định nói: "Ngươi. . . Truyền ngôn phía ngoài là thật hay giả? Ngươi có phải đã phản bội vực chủ đại nhân hay không?"
Dương Khai thản nhiên nói: "Ta là Nhân tộc, chưa bao giờ hiệu trung mặc tộc, sao lại nói là phản bội? Về phần truyền ngôn. . . Ta không biết ngươi nghe được gì, có điều đại khái đều là thật đi."
Trát Cổ gầm lên: "Ngươi phá hủy Mặc Sào của vực chủ đại nhân?"
Dương Khai gật đầu: "Đúng vậy!" Chợt bĩu môi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Mặc Sào của ngươi sao rồi :v?"
Hắn tới chuyến này, vốn là muốn phá hủy Mặc Sào nơi đây, chẳng những là Mặc Sào nơi đây, tất cả Lãnh Chúa Mặc Sào dưới trướng Hắc Uyên, hắn đều muốn hủy sạch.
Chỉ có như vậy, mới có thể đả kích nặng nề Hắc Uyên. Đã mất đi rất nhiều Mặc Sào, Hắc Uyên sẽ mất đi tất cả căn cơ, công lao này còn lớn hơn việc chém giết mấy vạn Mặc tộc trên chiến trường.
"Mặc Sào của ta. . ." Trát Cổ giận dữ, "Mặc Sào của ta là tử sào Mặc Sào Vực Chủ, ngươi phá hủy Vực Chủ Mặc Sào, tử sào còn có thể như nào?"
Cứ việc nhìn thấy tình hình Mặc Sào này, Dương Khai đã mơ hồ có suy đoán, nhưng chỉ khi suy đoán này được Trát Cổ chứng thực, Dương Khai vẫn còn hơi ngoài ý muốn.
Vực Chủ Mặc Sào bị phá hủy, Lãnh Chúa Mặc Sào lại nhận ảnh hưởng? Hắn không biết chuyện này.
Mà nghĩ lại, cũng đúng, giữa tử sào và mẫu sào vốn là có liên hệ kỳ diệu, mẫu sào bị hủy, Mặc Sào của Trát Cổ bị liên lụy là chuyện đương nhiên.
Dương Khai hỏi: "Là chỉ có Mặc Sào của ngươi bị ảnh hưởng, hay là tất cả Lãnh Chúa Mặc Sào đều chịu ảnh hưởng?"
Trát Cổ cắn răng nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?" Dương Khai gật gật đầu: "Ta biết đại khái."
Xem tình hình Trát Cổ, không khó suy đoán, Lãnh Chúa Mặc Sào khác hẳn là đều chịu ảnh hưởng, sắp khô héo.
Vốn tính du tẩu trên lãnh địa Hắc Uyên phá hủy hết Mặc Sào, bây giờ xem ra đã bớt đi những phiền toái này.
Dương Khai lại hỏi: "Trát Cổ huynh, nếu Vương Chủ Mặc Sào bị phá hủy. . ."
"Ngươi đừng mơ phá hủy thêm bất luận Mặc Sào nào" Trát Cổ chợt quát, hiển nhiên không có ý định nói nhảm thêm với Dương Khai, đưa tay nắm trong hư không, một cây đại kích xuất hiện trên lòng
bàn tay, cùng lúc đó, trên thân quay cuồng mặc vụ, mặc lên một kiện bảo giáp nửa người.
Đại kích cùng bảo giáp này chính là hai kiện bí bảo Dương Khai từng luyện chế cho hắn.
Cầm trong tay đại kích, bảo giáp hộ thân, khí thế Trát Cổ liên tục tăng lên, hung ác một kích chọc lấy Dương Khai.
Dương Khai chẳng biết lúc nào đã tế ra Thương Long Thương, đối mặt một kích này không có ý trốn tránh, thương ra như rồng, nghênh thẳng đại kích, sát qua thân kích đâm về lồng ngực Trát Cổ.
Mắt Trát Cổ lóe lên vẻ tàn khốc, lại không có trốn, thế công càng hung mãnh, hoàn toàn là một bộ đấu pháp lấy thương đổi thương.
Hắn biết Dương Khai thực lực xuất chúng, năm đó hắn từng thấy tận mắt tràng cảnh Dương Khai đại sát tứ phương, từng lãnh chúa dưới tay hắn như giấy mỏng không chịu nổi một kích, hắn không cảm thấy mình lợi hại hơn các lãnh chúa kia bao nhiêu, mặc dù có hai kiện bí bảo nơi tay, đơn đả độc đấu chỉ sợ vẫn không địch lại.
Muốn sống dưới tay Dương Khai, chỉ có tìm đường sống trong chỗ chết.
Ý nghĩ của hắn cố nhiên không tồi, song khi Thương Long Thương dễ như trở bàn tay đâm vào ngực hắn, lực lượng nổ tung quấy phá
thể nội hắn thành mảnh nhỏ, Trát Cổ vẫn còn lộ ra vẻ mờ mịt.
Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn: "Bảo giáp này của ngươi là ta luyện chế, ngươi dùng nó đi ứng phó ta, thật quá hoang đường!"
Trát Cổ bừng tỉnh đại ngộ: "Thứ ngươi luyện chế, đều có sơ hở?"
Dương Khai nói: "Thứ ta luyện chế, tuyệt sẽ không nhiễm máu tộc nhân, dù chỉ là một tơ một hào!"