Chương 5106: Không còn cản trở
Từng tiếng kêu thảm quanh quẩn trong không gian quỷ dị này, mỗi một tiếng kêu thảm thiết vang lên đều đại biểu cho một đạo ý chí hủy diệt.
Hắc Uyên tuyệt vọng.
Đến lúc một đạo ý chí cuối cùng tiêu vong, Dương Khai mới chầm chậm quay người, sừng sững trên Thất Thải Ôn Thần Liên, lạnh nhạt nhìn lại Hắc Uyên.
Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.
Lực lượng thần hồn hội tụ triều tịch lưu động bên người Dương Khai, như sóng biển hung mãnh.
"Chỉ còn lại ngươi, Hắc Uyên, chuẩn bị kỹ càng nhận lấy cái chết chưa?" Dương Khai từng bước một bước đến Hắc Uyên, Thất Thải Ôn Thần Liên cũng như ảnh đi theo.
Hắc Uyên gầm thét: "Dám xem nhẹ ta, ngươi sẽ phải trả giá đắt!"
Lời tuy hung ác, nhưng rõ ràng ngoài mạnh trong yếu. Vừa rồi hắn cugnf hơn tám mươi vị lãnh chúa ý chí liên thủ đều không thể làm gì Dương Khai, ngược lại còn bị hắn giết đến thất linh bát lạc, hơn tám mươi vị lãnh chúa tiêu vong, chỉ còn một mình hắn, lại sao là đối thủ Dương Khai?
Hắn bây giờ chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, để cho một chi tiểu đội Mặc tộc kia kiến công.
Dương Khai cười nhạo nói: "Vậy ta cũng muốn xem xem, ngươi có thế bắt ta phải trả cái giá gì!"
Nói rồi, đã thôi động Ôn Thần Liên bay thẳng đến Hắc Uyên. Hắc Uyên kinh hãi, vội vàng trốn tránh.
Dương Khai theo đuổi không bỏ, còn líu lo không ngừng: "Không phải nói muốn để ta trả giá đắt? Đây chính là phương thức ngươi muốn ta trả giá thật lớn? Hắc Uyên đại nhân, ngươi thật đúng là để cho người ta mở rộng tầm mắt."
Hắc Uyên xấu hổ không chịu nổi, hận không thể lập tức dừng lại liều mạng oviws Dương Khai, nhưng mà lại căn bản không có can đảm kia. Trước đó nhiều lần giao thủ đã để ý chí của hắn bị thương, nếu thương thế nghiêm trọng hơn, chỉ sợ phỉa trở về Mặc Sào chữa thương.
Hắn phải tận khả năng tránh cho chính diện xung đột, tận khả năng kéo dài thời gian.
Dương Khai không phải đồ đần, thấy Hắc Uyên như vậy, có điều hiểu ý: "Ngươi đang trì hoãn thời gian?"
Hắc Uyên không đáp.
Dương Khai càng xác định hắn là đang trì hoãn thời gian, hiểu rõ tính toán của hắn: "Nếu như ta không đoán sai, có phải đang có Mặc tộc chạy tới chỗ ta hay không?"
Hắc Uyên rốt cục lên tiếng: "Ngươi trốn không thoát, sớm thúc thủ chịu trói đi."
Dương Khai cười lạnh cuống quít: "Ngươi có thể còn sống sót đi rồi nói."
Đã biết được kế hoạch của Hắc Uyên, Dương Khai nào có thể tiếp tục lãng phí thời gian với hắn, hắn cũng lo lắng nhục thân ở bên ngoài sẽ xuất hiện ngoài ý muốn gì, lập tức tăng cường thế công, Hắc Uyên mặc dù một lòng tránh né, nhưng cuối khó cản Dương Khai công phạt.
Bị bất đắc dĩ mấy lần phải giao phong, khí thế Hắc Uyên càng suy yếu, còn Dương Khai có Ôn Thần Liên thủ hộ, càng chiến càng mạnh.
Lát sau, Hắc Uyên đã không kiên trì nổi.
Ý chí của hắn đã bị trọng thương, thương thế như vậy, không có mấy trăm năm tu dưỡng căn bản khó khôi phục, nếu phải giao phong thêm mấy lần, chỉ sợ thật phải phó theo gót những lãnh chúa kia.
Hắn tràn đầy không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, bỏ ra cái giá lớn như vậy, chẳng những các lãnh chúa vẫn lạc hơn tám mươi vị, ngay cả bản thân đều bị trọng thương, lại không bắt được một kẻ thất phẩm.
Thật sự là sỉ nhục suốt đời.
Nhưng việc đã đến nước này, đã vô lực hồi thiên, tiếp tục dây dưa, có lẽ tiểu đội kia còn chưa bắt được Dương Khai, mình đã bị Dương Khai giết đi trước.
Mắt thấy thế cục càng không ổn, Hắc Uyên quyết định thật nhanh, bứt ra.
Dương Khai hung mãnh cuộn trào lực lượng thần hồn, trước mắt đã không thấy bóng dáng Hắc Uyên, cùng lúc đó, không gian quỷ dị rốt cục bị mở ra.
Chạy! Dương Khai cắn răng, không khỏi đáng tiếc, nếu Hắc Uyên còn dám ở lại một lát nữa, hắn chắc chắn có thể giết Hắc Uyên, chỉ tiếc quyền chủ động bị Hắc Uyên nắm giữ, hắn không cho mình cơ
hội này.
Chém giết một vị vực chủ, đó chính là một công lao không nhỏ, chẳng những có thể cực đại suy yếu lực lượng Mặc tộc, còn có thể biến tướng giảm bớt tổn thất cho tướng sĩ Nhân tộc.
Dương Khai mặc dù từng giết vực chủ, nhưng lúc kia là liên thủ cùng Bạch Nghệ, mà vực chủ bị giết là trọng thương chi thân, dù vậy cũng phải hiểm tượng hoàn sinh.
Lần này tranh đấu với Hắc Uyên, thực sự cơ hội khó được, còn muốn có cơ hội như vậy sợ là không thể nào.
Hắc Uyên mặc dù đã trốn, nhưng Dương Khai không phải không có thu hoạch.
Trong lúc tranh đấu, Dương Khai đã thăm dò ra chỗ phương vị của hắn, lúc này truy sát, có lẽ còn có thể đắc thủ.
Dương Khai phát giác Hắc Uyên chạy, lập tức thu hồi ý chí của mình.
Bốn phía yên tĩnh, không có thân ảnh Mặc tộc, Dương Khai vút không đi.
Một lát sau, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chi đội ngũ Mặc tộc, đang cấp tốc chạy đến phía bên mình, để Dương Khai cảm thấy kinh ngạc là thành viên của tiểu đội này lại đều là Lãnh Chúa, mà lại nhân số không ít, chừng mười tên.
Đây hiển nhiên không quá bình thường.
Tinh nhuệ Mặc tộc đã xuất chinh nghênh kích đại quân m Dương quan, mặc dù còn có rất nhiều Mặc tộc lưu thủ, thời gian gần đây Dương Khai cũng tao ngộ không ít đội ngũ Mặc tộc, nhưng đội ngũ toàn là lãnh chúa thì vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Một chi đội ngũ như này có thể xưng tinh nhuệ, không thể nghi ngờ là dùng để đối phó mình.
Đây là thứ Hắc Uyên chuẩn bị sao? Hắc Uyên kéo dài thời gian, những lãnh chúa này đến bắt mình, chỉ tiếc bọn hắn tới hơi chậm, tranh đấu trong không gian quỷ dị đã kết thúc, bọn hắn còn đang trên đường, mà lại đúng lúc đụng phải mình.
Như vậy xem ra, Hắc Uyên quả nhiên ở phương hướng kia.
Dương Khai phát hiện một chi tiểu đội kia, các lãnh chúa tự nhiên cũng thấy hắn, mười lãnh chúa đang cấp tốc lao vùn vụt đều quá sợ hãi, nhao nhao ngừng chân bày ra tư thế phòng bị.
Trong khoảng thời gian này, Mặc tộc thật sự là bị Dương Khai giết cho sợ hãi, từng nhánh tiểu đội phàm là gặp phải Dương Khai, không khỏi là kết quả toàn quân bị diệt, mười người bọn hắn mặc dù đều là lãnh chúa, nhưng đối mặt Dương Khai thật đúng là không có lòng tin gì.
Không phải nói tên này đã bị khốn trụ, bọn hắn chỉ cần đến bắt nhục thân hắn là được? Sao lại hiện thân ở chỗ này, chẳng lẽ chiến trường Hắc Uyên đại nhân suất lĩnh đã thất bại rồi?
Không đợi các lãnh chúa nghĩ rõ ràng, Dương Khai đã hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng tới.
Người chưa đến, một cây trường thương đã tung ra đầy trời thương ảnh.
Giao phong một sát na, các lãnh chúa kinh hô, kêu rên, chỉ cảm thấy lực lượng cuồng bạo xé rách tất cả phòng hộ, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ.
Dương Khai xuyên qua trận hình, không quay đầu lại, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lưu lại một mảnh hỗn độn, mặc huyết mặc chi lực vẩy đầy trời, đông đảo lãnh chúa quan sát bốn phía, tất cả đều là biến sắc, một chi đội ngũ mười mấy người lãnh chúa, bị Dương Khai công kích một phát chết ba người, còn lại đều mang thương.
Nhân tộc kia mạnh đến mức lời đồn cũng chưa thể tả hết!
Các lãnh chúa may mắn còn sống sót chỉ may mắn Dương Khai dường như không có ý đuổi tận giết tuyệt, không biết hắn có chuyện gì gấp, lại chỉ ra một thương liền rời đi, bằng không bọn hắn chắc
chắn phải chết hết.
Bỗng nhiên có một tên lãnh chúa kịp phản ứng: "Chẳng lẽ hắn đi tìm Hắc Uyên đại nhân?"
Một lời ra, đông đảo lãnh chúa đều thần sắc biến ảo, nếu thật như vậy, bọn hắn cũng bất lực, bây giờ chỉ hy vọng Hắc Uyên đại nhân có thể ăn được tên Nhân tộc này, nếu không mặt mũi Mặc tộc Mộ Quang vương lĩnh đều phải vứt sạch.
Dương Khai gắng sức đuổi theo, chỉ tốn không đến nửa canh giờ đã lao đến một chỗ đất phong.
Dương Khai bỗng nhiên giết tới, các Mặc tộc còn chưa kịp phản ứng đến cùng xảy ra chuyện gì đã bị Dương Khai chém dưa thái rau một trận, đánh không hề có lực hoàn thủ.
Sau khi hai Lãnh Chúa duy nhất ngã xuống, Mặc tộc trên lãnh địa càng không sức phản kháng.
Dương Khai trực tiếp giết vào Mặc Sào chém tìm kiếm, một phen, nhưng không phát hiện Hắc Uyên, nhưng mà trong khang thất Mặc Sào quả thật có khí tức Hắc Uyên lưu lại, điều này nói rõ trước đây không lâu, Hắc Uyên còn ở nơi này.
Ngựa không dừng vó xông ra ngoài, Dương Khai bắt được một tên thượng vị Mặc tộc đang hốt hoảng thất thố, sâm tiếng hỏi: "Hắc
Uyên đâu?"
Thượng vị Mặc tộc kia há miệng phun ra một đoàn mặc chi lực, có vẻ là muốn mặc hóa Dương Khai.
Dương Khai căn bản không thèm để ý hắn, tay hơi dùng lực, vặn gãy cổ hắn, lại bắt một tên Mặc tộc khác, hỏi lại: "Hắc Uyên đâu?"
Có vết xe đổ, Mặc tộc kia hoảng sợ nói: "Không rõ, Hắc Uyên đại nhân vừa rồi vội vã rời đi, không biết đi nơi nào."
"Đi phương nào?"
Mặc tộc kia vội vàng chỉ một phương vị.
Dương Khai ném hắn qua một bên, ngay khi rơi xuống đất, khí tức Mặc tộc này đã hoàn toàn biến mất.
Mà bản nhân Dương Khai thì phóng lên tận trời, đuổi theo Hắc Uyên.
Hắc Uyên chạy, bởi vậy có thể thấy được trận chiến trước đó khiến hắn thụ thương không nhẹ, chắc là cũng đoán được Dương Khai sẽ đến truy sát mình, Dương Khai mặc dù lập tức chạy tới, nhưng tóm lại là trễ.
Bây giờ đuổi theo chưa hẳn có thể tìm được tung tích Hắc Uyên, dù sao hư không rộng lớn, Hắc Uyên một lòng muốn trốn, Dương Khai
cũng bất lực
Nhưng lần này cơ hội khó được, Dương Khai thực sự không muốn bỏ lỡ, có thể giết Hắc Uyên cố nhiên tốt nhất, nếu thực sự tìm không thấy tung tích của hắn thì cũng đành thôi.
Một ngày sau, Dương Khai ngừng chân nơi nào đó trong hư không.
Mặc dù truy lùng một ngày, cũng tìm khắp các nơi xung quanh, nhưng thủy chung không thể tìm được bóng dáng Hắc Uyên, hắn cảm thấy thật tiếc hận.
Có điều chuyện này đối với hắn chưa hẳn là chuyện xấu.
Mộ Quang vương lĩnh đại quân xuất chinh, nghênh chiến Nhân tộc, hậu phương vốn đã trống rỗng, mấy vực chủ lưu thủ còn hiệp trợ Mộ Quang vương chủ đại chiến lão tổ, có lẽ không có công phu đi để ý Dương Khai.
Trước đó còn có Hắc Uyên một mực đuổi theo hắn không thả, lúc đó hắn cần phải thời khắc khắc đề phòng, bây giờ ngay cả Hắc Uyên đều trốn đi, toàn bộ Mộ Quang vương lĩnh đã không người có thể ngăn được hắn.
Nói cách khác, bây giờ Mộ Quang vương lĩnh đối với Dương Khai, đơn giản chính là chỗ không người, lấy trình độ trên Không Gian Pháp Tắc của hắn, chỉ cần cẩn thận, gần như không có khả năng bị bắt.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai quay đầu lại, nhếch miệng nhe răng cười.