Chương 5111: Ngươi Trốn Không Thoát
Hắc Uyên sắc mặt âm trầm: "Ngươi có bản lãnh này?"
"Có bản lãnh này hay không, ngươi thử thì biết." Dương Khai hừ lạnh, thương chỉ phía trước, chiến ý dâng cao, "Cho nên đừng nghĩ đến việc chạy trốn, hôm nay hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta giết ngươi, không có loại khả năng thứ ba."
"Chạy trốn?" Hắc Uyên giận quá thành cười, khí thế Vực Chủ liên tục tăng lên, bên cạnh thân thể cao lớn, nồng đậm mặc chi lực cuồn cuộn, "Chỉ là sâu kiến dám khiêu khích uy nghiêm bản vực chủ, ngươi đây là tự tìm đường chết!"
Dưới uy áp kinh khủng kia, không gian đều bă ́t đâ ̀u vặn vẹo, mà theo đó, thân thể vốn đã khổng lồ càng bành trướng thêm một vòng, nguy nga không gì sánh được.
Ở trước mặt Hắc Uyên, Dương Khai trông thật như chỉ là một con kiến.
Nắm đấm to lớn oanh đến, nhìn như cực kỳ chậm chạp, nhưng mà đối mặt một quyền như này, Dương Khai lại biểu lộ ngưng trọng hơn bất cứ khi nào, chỉ vì những nơi quyền phong kia đi qua, ngay cả hư không đều bắt đầu vỡ nát.
Có thể thấy được thực lực một Vực Chủ mãnh nhường nào, mà lại không giống Dương Khai nghĩ lắm, thần hồn bị thương, Hắc Uyên dường như không quá bị ảnh hưởng thực lực.
Đây khiến hắn cực kỳ ngoài ý, mà giờ khắc này đã không còn thời gian nghĩ nữa, đối mặt Hắc Uyên khí thế mười phần, Dương Khai gần như không cần cân nhă ́c, cả người tiến vào trong thương mang, đón đầu công lên, thiên địa vĩ lực rót vào trong Thương Long Thương, phía trước chính là một tòa Càn Khôn thế giới, Dương Khai cũng có thể oanh vỡ nát.
Lực lượng cuồng bạo va chạm, Dương Khai chỉ cảm thấy đối diện là một cỗ lực lượng tràn trề không gì chống đỡ nổi, lại suýt nữa để hắn không cầm chắc được trường thương, lực lượng kia dễ như trở bàn tay phá hủy tất cả phòng hộ, hắn lập tức bị đập cho mắt nổi đom đóm, đẫm máu bay ngược.
Nếu không phải có Thế Giới tử thụ trấn áp Tiểu Càn Khôn, chỉ một kích này, sợ là Tiểu Càn Khôn sẽ phải long trời lở đất, mà một khi Tiểu Càn Khôn chịu ảnh hưởng, thực lực sẽ giảm bớt đi nhiều, đến lúc đó chỉ có thể mặc cho người làm thịt.
Tiểu Càn Khôn mặc dù vẫn kiên ổn, nhưng thực lực chênh lệch thật lớn, khoảng trống này vẫn thật khó mà đền bù.
Hắc Uyên đắc thế không tha, rõ ràng muốn nhất cử giết chết Dương Khai, cơ thể to lớn như ảnh đi theo, lại một quyền oanh.
Dương Khai hoành thương đi cản, nhưng căn bản khó mà chống đỡ, lại một lần nữa bị đập bay.
Rầm rầm rầm, trong hư không, chấn động cuồng bạo theo quyền phong bay tứ tung, Dương Khai mặc dù ra sức phản kháng, lại giống như bao cát bị đánh không hề có lực hoàn thủ, chỉ một lát đã toàn thân đẫm máu, chật vật không chịu nổi.
Hắc Uyên lại một quyền đánh xuống, Dương Khai trong nháy mắt bay ra mấy trăm dặm, đập trúng một khối mảnh vỡ phù lục mới dừng lại, lẳng lặng lơ lửng trong hư không, không có động tĩnh.
Hắc Uyên từng bước một bước đến, mỗi một bước rơi xuống, đều là vượt qua mấy chục dặm, mấy bước đã đến trước mặt Dương Khai, cúi đầu quan sát hắn, âm thanh vang vọng hư không: "Cảm nhận được tuyệt vọng chưa tml? Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ngươi còn có đại dụng đối với vương chủ, ta vốn còn không biết nên đi đâu tìm ngươi, bây giờ ngươi lại chủ động đưa tới cửa,
vậy ta không khách khí."
Nói rồi, đưa tay chộp tới Dương Khai.
"Bớt khoác lác, lúc trước sao lại chạy :v." Dương Khai bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, không có dấu hiệu chút nào, thân thể thẳng tắp, mặt đầy vết máu để nét mặt của hắn trông cực kỳ dữ tợn, "Ngươi cho rằng ta thật không có sức hoàn thủ? Ta chỉ là muốn xem thực lực giữa ta với vực chủ lớn đến bao nhiêu."
Hắn vừa nói, Hắc Uyên đã cầm hắn trên tay, bàn tay khổng lồ gần như bao trọn Dương Khai, mặc chi lực nồng đậm hóa thành lồng giam, hiển nhiên là biết độ khó chơi của Không Gian Pháp Tắc, nên lập tức phòng bị không cho hắn chạy trốn.
Dương Khai khí định thần nhàn khiến Hắc Uyên càng nổi giận, bàn tay lớn không khỏi dùng sức, lập tức có tiếng trật khớp xương truyền ra, hắn nâng Dương Khai tới trước mắt, sâm tiếng nói: "Vậy ngươi xem kĩ chưa?"
Dương Khai nhẹ nhàng thở một hơi: "Thấy rùi, cũng chỉ như vậy."
"Nói khoác không biết ngượng!" Hắc Uyên cắn răng gào thét, "Bây giờ ngươi nằm trong tay ta, ta tùy thời đều có thể bóp nát ngươi!"
Dương Khai hắn nhếch miệng cười một tiếng, chớp mắt sau, lực lượng vô hình hóa thành một mũi nhọn, đánh vào trong đầu Hắc
Uyên, bất ngờ không đề phòng, Hắc Uyên chỉ cảm thấy thức hải như bị kim đâm, đau đớn kịch liệt lan tràn toàn thân, để hắn nhịn không được mà run rẩy, trong miệng càng phát ra một tiếng rú thảm.
Mà Dương Khai cũng chợt ra thương, một thương đâm vào trong mắt trái của hắn, Thương Long Thương sắc bén trực tiếp đâm phát nổ một con mắt, nồng đậm mặc chi lực cùng mặc huyết phun ra từ trong hốc mắt kia, phun tung tóe đầy đầu đầy mặt Dương Khai.
Hắc Uyên tru lên càng thảm liệt, cả người không khỏi lảo đảo lui lại.
Bị đau, Hắc Uyên bỗng nhiên nắm chặt tay, như muốn thuận thế bóp chết Dương Khai, nhưng mà Dương Khai há lại sẽ như hắn muốn, long ngâm gào thét, cả người bỗng nhiên hóa thành quái vật khổng lồ 3000 trượng, không tốn sức chút nào thoát khỏi bàn tay của Hắc Uyên, đuôi rồng to lớn quét ngang đến, chính giữa thân thể Hắc Uyên, chỉ một thoáng, Hắc Uyên như mũi tên rời cung bay ra ngoài.
Cũng không biết bay ra bao nhiêu dặm, Hắc Uyên mới miễn cưỡng ổn định lại, một bàn tay bưng bít lấy hốc mắt bị đánh nổ, biểu lộ dữ tợn đáng sợ, mặc huyết còn tuôn ra ầm ầm.
Dương Khai đã lần nữa khôi phục hình người, dẫn theo Thương Long Thương, không nhanh không chậm từng bước bước về phía hắn, hình dung mặc dù vẫn chật vật, nhưng khí thế thì không thấy nửa
điểm yếu nhược.
Mà hắn càng tới gần, Hắc Uyên lại bất chợt lui về phía sau mấy bước, trong một con mắt còn sót lại tràn đầy thần sắc sợ hãi.
Dương Khai thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng hiện ra thực lực đủ cường đại là có thể uy hiếp ta? Càng là như vậy, càng là nói rõ ngươi đang chột dạ a, thương tích trên thần hồn rất khó khỏi. . . Phải không Hắc Uyên đại nhân?"
"Ngươi đã sớm biết!" Hắc Uyên cắn răng gào thét.
"Nói nhảm, nếu không có điểm ấy, ta sẽ ngu đến mức đi tìm ngươi? Hắc Uyên, hôm nay nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi, để mạng lại đê."
Nhấc lên trường thương, người như quỷ mị biến mất.
Lại hiện thân lần nữa, người đã xuất hiện ở trước mặt Hắc Uyên, Thương Long Thương khí thế như hồng, đâm thẳng tới con mắt còn lại.
Hắc Uyên quá sợ hãi, vội vàng đấm ra một quyền.
Nhưng mà ngay vào lúc này, Dương Khai lại một lần nữa sử dụng lực lượng thần hồn, hóa thành công kích vô hình đánh vào trong đầu hắn.
Hắc Uyên lập tức gào thét, chỉ cảm thấy trong đầu như bị người ta chém một đao, đau đến mức toàn thân phát run. Chính như Dương Khai nói, thương tích trên thần hồn không dễ khôi phục, trong ý chí chi chiến tại không gian quỷ dị kia, thần hồn Hắc Uyên bị trọng thương nặng, bây giờ đây là nhược điểm của hắn, là nơi Dương Khai có thể lợi dụng.
Hắn nếu là thời kỳ toàn thịnh, Dương Khai tự nhiên không có khả năng nhẹ nhàng công kích thần hồn của hắn như vậy, nhưng trạng thái bây giờ của hắn, căn bản khó mà ngăn cản Dương Khai nhắm vào thần hồn.
Vốn là thần hồn trọng thương lại bị dính thêm công kích, dẫn đến một quyền này đều trở nên mềm nhũn không có lực đạo, Dương Khai nhẹ nhõm ngăn lại, trường thương trong tay thẳng tiến không lùi.
Thời khắc mấu chốt, Hắc Uyên bỗng nhiên lệch đầu đi, tránh đi một kích đâm vào mắt, trên đầu vẫn bị dính thêm một lỗ máu, nhưng cuối cùng không có gì đáng ngại.
Dương Khai rút thương đâm tiếp, Hắc Uyên huy động hai tay, ra sức một kích quét hắn ra, chợt quay người, cấp tốc bỏ chạy.
Thần hồn bị thương bị Dương Khai bắt gắt gao, hắn căn bản khó mà chống lại Dương Khai, nếu không chạy thì chỉ còn con đường chết.
Hắc Uyên không muốn chết, tự nhiên chỉ có thể chạy.
Nhìn qua bóng lưng của hắn, Dương Khai rủ mắt xuống: "Không người có thể đào tẩu trước mặt ta, Hắc Uyên."
Nói rồi, thôi động Không Gian Pháp Tắc, giam cầm hư không.
Hắc Uyên chỉ một thoáng trì trệ người lại, như hãm trong vũng bùn, nhưng rất nhanh, từ trong cơ thể hắn bộc phát ra lực lượng cường đại, tránh thoát trói buộc hư không.
Dương Khai nhíu mày, tình huống thật khiến hắn ngoài ý, đây là lần đầu có người nhẹ nhàng như vậy tránh thoát không gian giam cầm.
Có điều Hắc Uyên là Vực Chủ, hơn hắn tận một phẩm giai, có thể làm được điểm này cũng không kỳ quái.
Kết hợp biểu hiện trước đó của Hắc Uyên, hắn vẫn có thể phát huy thực lực vực chủ nên có, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thần hồn không bị công kích.
Một khi thần hồn lại bị công kích, lực lượng hắn có thể phát huy sẽ phải giảm bớt đi nhiều.
Dương Khai vốn còn dự định tốc chiến tốc thắng, nhưng bây giờ xem ra vẫn là phải cẩn thận, chớ ép đến mức Hắc Uyên chó cùng rứt giậu cắn ngược lại hắn một miếng thì thật không vẹn toàn.
Lúc trước liên thủ cùng Bạch Nghệ đối phó cả Trục Phong người bị thương nặng, còn kém chút bị người ta phản sát, Dương Khai còn nhớ rất rõ, lúc nhớ lại cũng còn khá hãi hùng.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai lập tức đuổi theo, miệng hô to: "Hắc Uyên ngươi trốn không thoát."
Hung hăng đâm ra một thương, đồng thời thôi động Không Gian Pháp Tắc.
Cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, Hắc Uyên liềnquay người, rống giận gào thét một quyền nghênh đón.
Dương Khai đã sớm chuẩn bị, lặp lại chiêu cũ, một đạo lực lượng thần hồn công tới, lập tức khiến lực đạo quyền phong đại giảm.
Dương Khai cứng rắn chịu một quyền này, đồng thời một thương đâm thẳng vào bụng Hắc Uyên, thiên địa vĩ lực bùng nổ, oanh ra một lỗ thủng giữa eo hắn.
Lần này xem như lưỡng bại câu thương, mắt thấy Dương Khai bị mình đánh bay ra ngoài, Hắc Uyên quay đầu tiếp tục trốn.
Nhưng rất nhanh, Dương Khai lại đuổi tới được, tái hiện tình cảnh như trước đó.
Non nửa năm trước, Dương Khai bị Hắc Uyên đuổi đến mức lên trời không đường xuống đất không cửa, thiên địa vĩ lực trong Tiểu Càn
Khôn gầnn hư khô cạn, mà non nửa năm sau, tình huống này biến thành ngược lại, con mồi trở thành thợ săn, quả nhiên là 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây.
Đã sớm lĩnh giáo sâu sắc Không Gian Pháp Tắc thần diệu, Hắc Uyên cũng biết mình căn bản không thể thoát khỏi Dương Khai truy sát, nhưng hắn bao nhiêu còn ôm chút kỳ vọng, mỗi một lần Dương Khai đến công kích hắn, chính Dương Khai cũng sẽ bị đả thương, hắn kỳ vọng dưới tình thế trao đổi thương thế, Dương Khai sẽ sớm gục trước hắn, sau đó hắn có thể chạy thoát.
Hắn lại không biết, đây chính là cục diện mà Dương Khai tận lực kiến tạo.
Đối mặt Hắc Uyên lần lượt phản kích, hắn không phải là không có biện pháp tránh né, có đến vài lần, hắn hoàn toàn có thể né tránh, nhưng y nguyên lựa chọn lấy thương đổi thương với đối phương.