Chương 5167: Bắt Sống Vực Chủ
Vô Cương chết mang đến cho Hoành Hỗ trùng kích rất lớn, rõ ràng nhất chính là đối mặt năm vị bát phẩm vây công, hắn đã bắt đầu rối tung lên.
Bọn người Đinh Diệu sao lại bỏ lỡ cơ hội này, trong chớp mắt kéo lại gần Hoành Hỗ.
Mọi ngời vốn là cách xa nhau mấy trăm dặm, kéo gầnm ột phát, gần như là mặt dán mặt.
Năm vị bát phẩm khí tức tương liên, kết thành trận thế, hóa thành giam cầm chi lực áp chế hắn ở trung tâm, vị trí năm người càng gần, loại lực lượng này càng mạnh.
Thời điểm không gian áp chế chỉ có mấy trăm dặm, Hoành Hỗ đã liên tục bước đi khó khăn, mặc chi lực lưu thông khó khăn, thực lực đi gần một nửa. Đến lúc này, cả người Hoành Hỗ đã cứng tại chỗ, hắn mặc dù ra sức giãy dụa, muốn thoát khốn, nhưng cử động lại
phảng phất bị làm chậm vô số lần, lúc này chớ nói năm vị bát phẩm vây quanh hắn, chính là tùy tiện thất phẩm tới, đều có thể đâm lòi l hắn.
Biết mình tai kiếp khó thoát, Hoành Hỗ cười khổ một tiếng, triệt để từ bỏ giãy dụa, chỉ nhìn chằm chằm Đinh Diệu nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
Đinh Diệu căn bản không để ý đến hắn, từ trong không gian giới lấy ra một cái hộp.
Hộp này vừa hiện, chẳng những là Đinh Diệu, ngay cả bốn vị bát phẩm khác đều trở nên cẩn thận ngưng trọng lên thậm chí ẩn ẩn có một tia kiêng kị, hiển nhiên vật trong hộp kia không tầm thường, đối với những bát phẩm bọn họ đều có uy hiếp.
Sự thật cũng xác thực như vậy, vật dùng để đối phó vực chủ, vô dụng đối với bát phẩm đương nhiên cũng không uy hiếp được vực chủ.
Thái độ của bọn hắn khiến Hoành Hỗ càng bất an, khẩn trương quan sát, Đinh Diệu thi pháp mở hộp ra, thiên địa vĩ lực hội tụ thành khí, nhẹ nhàng thổi vào hộp.
Một đoàn sương trắng từ trong hộp bay ra, bay về phía Hoành Hỗ.
Sau một khắc, quanh thân Hoành Hỗ kết xuất băng sương, băng sương kia cấp tốc lan tràn, rất mau bao phủ toàn bộ hắn, hóa thành
một khối băng to lớn.
Bọn người Dương Khai quan sát từ đằng xa, chỉ thấy khối băng kia óng ánh long lanh, mà Hoành Hỗ bị băng phong trong đó còn sinh động như thật, còn duy trì trạng thái trước khi bị băng phong, ngay cả ánh mắt hoảng sợ kia cũng có thể thấy rõ ràng.
Đây vẫn chưa xong, Đinh Diệu lại đưa tay lấy ra một cái quan tài, chiếc quan tài này hình thể to lớn, rõ ràng không phải chuẩn bị cho Nhân tộc, mà là đặc chế vì Mặc tộc.
Hắn thi pháp dẫn đạo, băng phong được đưa vào trong quan tài lớn, nắp quan tài khép lại, Đinh Diệu lại thi pháp kết ấn, rất nhanh, mặt ngoài nắp quan tài hiện ra từng đạo phù văn sáng tối chập chờn, rất nhiều phù văn hội tụ thành một đạo xiềng xích, quấn quan tài lớn một một vòng, xong mới từ từ biến mất.
Đại công cáo thành!
Bọn người Đinh Diệu liếc nhau, tất cả đều khẽ gật đầu.
Bắt sống một vị vực chủ, vô số năm qua đây chính là lần đầu tiên Nhân tộc làm được, may mà hết thảy thuận lợi, không có xảy ra chỗ sơ suất.
Có vực chủ như thế, vậy lợi khí đối phó Mặc tộc có thể càng nhanh nghiên cứu chế tạo thành công.
"Các ngươi làm không tệ."
Ngay lúc bọn người Dương Khai ngưng thần quan sát, một thanh âm cách đó không xa vang lên.
Đám người quay đầu nhìn lại, thấy Hạng Sơn áo xanh tập thân, lẳng lặng lơ lửng một bên, tuy nói sau đại chiến, mọi người đều mỏi mệt, nhưng Hạng Sơn có thể tới gần, tất cả mọi người lại không phát giác chút nào, đây thật sự hiển lộ rõ ràng nội tình mạnh mẽ.
"Bái kiến Hạng tiền bối!" Đám người hành lễ.
Hạng Sơn đưa tay hư nhấc, đám người không tự chủ được đứng thẳng lên.
"Luận thực lực, Hoành Hỗ không tính mạnh nhất, chỉ là cấp độ trung đẳng, nhưng nếu luận độ cẩn thận, hắn lại là số một, các ngươi cố gắng cầm chân hắn, thành công dụ ra hắn. Mặc dù có thê ̉tùy thời tấn thăng bát phẩm, nhưng thời cơ xuất thủ lại nhất định phải vừa đúng, xuất thủ sớm sẽ chỉ đánh cỏ động rắn, nếu hắn thấy tình thế không đúng, chắc chắn sẽ trốn chạy, cho nên ta phải bảo đảm có thể giữ hắn lại mới dám xuất thủ."
Vạn Chính Tân mím môi: "Đệ tử minh bạch!"
Hắn biết, sở dĩ Hạng Sơn giải thích với bọn người mình, đơn giản là bởi vì chiến hạm Thanh Phong đội bị Hoành Hỗ công kích, Hạng Sơn
không xuất thủ cứu giúp, nếu lúc kia Hạng Sơn xuất thủ, chiến hạm khẳng định là có thể bảo trụ, sẽ không có mười mấy người trọng thương, ba người phải chết.
Nhưng lúc kia lại không phải thời cơ tốt nhất.
Hắn không giải thích thêm, Vạn Chính Tân tự hiểu rõ thế cục khi đó.
"Mấy vị sư đệ đặt chân lên Mặc chi chiến trường này, đều đã có giác ngộ xả thân, chiến tử trên chiến trường, là kết cục tốt nhất, huy hoàng nhất, cũng là khát vọng của chúng ta."
Hạng Sơn khẽ gật đầu: "Chuyện chỗ này, các ngươi cùng ta tu chỉnh một hồi đi."
"Tuân lệnh!" Đám người đồng ý.
Xác thực cần tu chỉnh, trận chiến này, năm tiểu đội tinh nhuệ đều tiêu hao rất lớn, trong đó chiến hạm của Lão Quy cùng Thanh Phong đội càng tổn hại nghiêm trọng.
Hạng Sơn cần tu chỉnh, vừa trở lại bát phẩm, mặc dù không có vấn đề cảnh giới bất ổn, nhưng vẫn là cần thời gian lắng đọng, huống chi, năm tiểu đội tinh nhuệ ở chỗ này tu chỉnh, luôn luôn cần có người chiếu khán, Hạng Sơn chính là lựa chọn tốt nhất.
Cùng lúc đó, bọn người Đinh Diệu đã an bài thỏa đáng.
Sau một phen trao đổi, năm vị bát phẩm thôi động Càn Khôn Quyết trở về trong quan, mà ba vị bát phẩm lấy Lô An cầm đầu thì phụ trách hộ tống quan tài lớn tiến về đại doanh.
Lưu lại Hạng Sơn cùng năm tiểu đội tinh nhuệ ở đây tu chỉnh.
Tất cả tiểu đội lướt về phía phù lục, tìm kiếm nơi chữa thương khôi phục, Khu Mặc Hạm cũng được Hạng Sơn thu hồi.
Trên thực tế, sau khi tế ra Khu Mặc Hạm, các bát phẩm đã chuẩn bị xong tâm lí chiếc Khu Mặc Hạm này bị vực chủ đánh nổ, nhưng mà Hoành Hỗ quá mức cẩn thận, vừa phát giác Hạng Sơn trở lại bát phẩm liền bỏ chạy, căn bản không đi để ý Khu Mặc Hạm.
Đương nhiên, nếu hắn thật xuống tay với Khu Mặc Hạm, Hạng Sơn sẽ không để mặc hắn.
Thu Khu Mặc Hạm, Hạng Sơn bước đến chỗ Thần Hi tiểu đội tu chỉnh.
Thấy hắn đến, Dương Khai vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Hạng Sơn trấn an xuống.
Hạng Sơn khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, cười mỉm: "Nghe nói Khu Mặc Hạm là ngươi chủ trì tạo ra?"
Dương Khai mặt toát mồ hôi nói: "Đệ tử chỉ là cung cấp mạch suy nghĩ, chân chính luyện chế vật này là người khác." Thầm thấy kỳ
quái, hắn đến Mặc chi chiến trường này cũng có hơn một trăm mười năm, Khu Mặc Hạm đã sớm sinh ra, Hạng Sơn sao cứ như là không biết rõ tình hình.
Giống như minh bạch suy nghĩ trong lòng hắn, Hạng Sơn nói: "300 năm này ta bế quan xông cảnh, giờ xuất quan, thấy bên ngoài cải biến thật không nhỏ."
"Có cải biến là chuyện tốt, chỉ lo không có bất cứ thứ gì biến hoá." Hạng Sơn ngóng nhìn hư không, ánh mắt thâm thúy, "Thời gian quá lâu, Nhân tộc không có chút kiến công, nhiều đời người hi sinh chỉ là đổi lấy an bình tạm thời, nhưng loại tình huống này lại có thể duy trì bao lâu? Cho nên Nhân tộc cần cải biến, ngươi mang tới những thứ mới lạ, có tác dụng lớn đối với Nhân tộc."
Chuyển lời, Hạng Sơn lại nói: "Trước đây trong khi tranh đấu với Hoành Hỗ, ngươi hình như còn có át chủ bài chưa vận dụng?"
Dương Khai gật đầu nói: "Xác thực có, chỉ là thực lực sách biệt lớn, cho dù vận dụng cũng chưa chắc có bao nhiêu hiệu quả."
Một kích Long châu, tịnh hóa chi quang chính là hai át chủ bài, nhưng đánh ra long châu, làm không tốt chính là kết quả phá toái, đến lúc đó hắn phải tu dưỡng rất nhiều năm mới có thể khôi phục.
Về phần tịnh hóa chi quang, đối phó mặc chi lực tuyệt đối là lợi khí,
nhưng nếu Dương Khai thật sự vận dụng, nhiều lắm là chính là khiến hắn thụ thương, không tạo được hiệu quả giải quyết dứt khoát.
Đến lúc đó bí mật tịnh hóa chi quang bộc lộ ra, bản thân hắn nhất định bị Mặc tộc nhằm vào, chính là cơ mật Ma Phiền đại sư đang nghiên cứu cũng bị bại lộ.
Cho nên Dương Khai một mực ẩn nhẫn không sử dụng hai đạo át chủ bài, may mà Hạng Sơn hợp thời xuất thủ, hắn cũng không cần vận dụng.
"Trong thất phẩm, ta gặp qua không ít tinh nhuệ chi tài, nhưng dám một mình khiêu chiến vực chủ, chỉ có ngươi, mà có thể toàn thân trở ra, cũng chỉ có ngươi."
Dương Khai lúng túng nói: "Đệ tử cũng đang bị trọng thương đây, hiện tại toàn thân đều đau."
Hạng Sơn cười một tiếng: "Tối thiểu nhất còn sống, còn sống mới là trọng yếu nhất, có thể còn sống, sẽ có thể tấn thăng bát phẩm, đến lúc đó thực lực cường đại, là có thể đè xuống gõ đầu những vực chủ kia!"
Giống như hắn năm đó thân là quân đoàn trưởng Tây Quân vậy, đánh đâu thắng đó, không người có thể địch!
Đời này của hắn gặp quá nhiều tinh nhuệ chi tài chết yểu trên Mặc
chi chiến trường này, từng người kia đều là trụ cột tương lai, chính là bản thân hắn, trong đại chiến năm đó cu ̃ng gần như phải chết, nhưng hôm nay, những nhân tài trụ cột kia phần lớn đều đã bỏ mình đạo tiêu, sống sót lác đác không có mấy.
Cho nên vô luận như thế nào, còn sống mới có hi vọng.
"Tiền bối, kế hoạch lần này chính là bắt sống vực chủ trở về sao?" Dương Khai hỏi.
Hạng Sơn lắc đầu nói: "Đó chỉ là tiện tay làm, chân chính đại kế là tiền tiêu đại doanh."
"Tiền tiêu đại doanh?" Dương Khai kinh ngạc nói: "Có đánh nhau sao?"
Hai tộc ở tiền tuyến giằng co mấy chục năm, tiểu đả tiểu nháo không ngừng, đi săn lẫn nhau, nhưng vẫn luôn không có động tĩnh gì lớn, thời điểm Thần Hi rời đại doanh cũng không thấy có dấu hiệu đại chiến, thế nhưng là nghe ý trong lời Hạng Sơn, dường như có một chút biến hóa.
Hạng Sơn hừ lạnh một tiếng: "Mặc tộc muốn ngăn cản ta tấn thăng bát phẩm, tự nhiên không thể để cho đại doanh đến trợ giúp, biện pháp tốt nhất chính là cầm chân các bát phẩm, cho nên nhất định sẽ nổi xung đột, mà lại là xung đột đại quy mô."