Chương 5184: Vượt Qua Cửa Chịu Chết
Dương Khai quay đầu nhìn về phía đám người: "Nghe rồi chứ, phân hai nhóm, thay phiên đi một chuyến đi."
Đám người tuân lệnh, rất nhanh phân phối thỏa đáng, nhóm đầu tiên là hơn 20 người được Phùng Anh dẫn đầu.
Trên thực tế, làm chuyện này lúc tại Phong Vân quan rõ ràng thuận tiện hơn, lúc kia 30. 000 đại quân tề tụ, chỉ cần Hạng Sơn tế ra Khu Mặc Hạm, mọi người thay phiên đi một chuyến là được.
Nhưng mà lúc kia binh lực hội tụ, hai quân vừa tổ kiến lại lập tức xông ra ngoài Phong Vân quan, đại chiến Mặc tộc, căn bản không có thời gian đến làm chuyện này.
Đánh tan Mặc tộc, Đại Diễn quân lập tức lên đường, Hạng Sơn biết rõ đạo lý binh quý thần tốc, đương nhiên sẽ không vì lưu lại thần hồn lạc ấn mà lãng phí thời gian.
Cho nên chuyện này chỉ có thể tiến hành trên đường hành quân.
Phiền phức thì phiền toái, chỗ tốt là sẽ không lãng phí thời gian, chỉ cần phân phối thỏa đáng, sẽ không lỡ tốc độ hành quân.
Gần nửa ngày sau, Phùng Anh trở về, đội viên còn lại tiếp tục đi. Lại non nửa ngày sau, nhóm đội viên thứ hai cũng trở về, như vậy.
Trên đường hành quân tương đối khô khan, mọi người đều yên lặng tu dưỡng.
Bốn ngày sau, Dương Khai đang điều tức, bỗng mở mắt, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy bên kia có một đạo lưu quang tốc độ cực nhanh, từ phía sau đại quân lướt đến, tốc độ kia đã siêu việt phạm trù lý giải của võ giả bình thường, cho dù so với không gian thuấn di đều không thua bao nhiêu.
Phương hướng kia, hẳn là vị trí trung quân, dường như đã nhận ra ánh mắt Dương Khai, bỗng nhiên cải biến phương, đáp xuống trên Phá Hiểu.
Lưu quang tán đi, lộ ra một đạo thân ảnh yểu điệu.
Dương Khai ngạc nhiên, vội vàng: "Bái kiến lão tổ!"
Boong thuyền còn có đội viên khác đang điều khiển các loại pháp trận, vốn còn kỳ quái thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện này là ai, chạy
đến nơi đây làm gì, đột nhiên nghe Dương Khai gọi lên, tất cả đều quá sợ hãi, nhao nhao đứng dậy hành lễ.
Vị khách không mời mà đến này, lại là lão tổ!
Mặc dù đã sớm nghe nói lão tổ m Dương quan là nữ tử, nhưng dù sao chưa từng thấy tận mắt, cho tới giờ khắc này mới biết được, vị lão tổ này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng, thật là một thiếu nữ xinh đẹp.
Lão tổ ở trước mặt, chính là cái đám kiệt ngạo bất tuần như Thần Hi, lập xuống vô số chiến công hiển hách đều phải tất cung tất kính, thở mạnh cũng không dám.
Lão tổ trên dưới đánh giá Dương Khai một trận, trong mắt như có thần quang, hơi kinh ngạc nói: "Tu vi của ngươi tăng tiến rất nhanh nha."
Lấy nhãn lực của nàng, tự nhiên là có thể nhìn ra so với hơn hai trăm năm trước, thực lực Dương Khai tăng trưởng to lớn. Đây không phải tốc độ mà thất phẩm bình thường có thể tăng tiến, có điều cân nhắc
đến đủ loại thần diệu trong Tiểu Càn Khôn Dương Khai, vậy có thể nói thông.
Nàng cũng râ ́t chờ mong, không biết Dương Khai tốn bao nhiêu năm để tấn thăng bát phẩm, trên Mặc chi chiến trường này, thất phẩm Khai Thiên mặc dù có thể một mình đảm đương một phía,
nhưng vẫn chưa đến mức trụ cột vững vàng.
"Nắm phúc lão tổ, những năm gần đây không đại sự, luôn bế quan tu hành, có tâm đắc." Dương Khai cung kính trả lời.
Lão tổ khẽ gật đầu: "Tu vi tăng tiến cấp tốc không phải chuyện xấu, căn cơ vững chắc là được rồi."
"Đệ tử minh bạch." Dương Khai nghiêm mặt gật đầu.
Lão tổ lại nói: "Chuyến này sở dĩ muốn ngươi đi theo, là bởi vì Tiểu Càn Khôn ngươi hữu dụng đối với ta, lần này thu phục Đại Diễn, ta không thể tránh được được mấy trận với vương chủ kia, đến lúc đó tất phải mượn lực của ngươi."
Dương Khai gật đầu nói: "Không có vấn đề, lão nhân gia ngài có cần, đệ tử tất nhiên tận tâm tận lực."
Lão tổ đưa tay vỗ vỗ vai Dương Khai, người vật vô hại cười ha ha: "Cái gì mà lão nhân gia, ta chỉ là tu vi cao hơn các ngươi chút chút."
Dương Khai bị đập lùn người xuống, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, biết mình nói sai, xem ra mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, nữ tử đối với tuổi tác luôn luôn rất để ý.
Vội vàng chuyển đổi chủ đề: "Đúng rồi lão tổ, lần này chúng ta đi Đại Diễn quan, đại khái câ ̀n bao lâu?"
Lão tổ thu tay, nhìn ra xa: "Khoảng cách giữa các quan ải rất xa, lấy tốc độ dưới mắt, xem chừng làm sao phải mất một hai năm thời gian mới có thể đến Đại Diễn chiến khu."
Dương Khai không khỏi líu lưỡi: "Lâu như vậy?"
Lão tổ cười nói: "Bằng không ngươi cho rằng vì sao giữa các quan ải không thể có viện quân quy mô lớn, là bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi, mà lại mỗi một chỗ quan ải đều phải đối mặt địch nhân của mình, bên này viện quân, vạn nhất có địch đến công, nhất thời không thể triệu hồi binh lực, vậy coi như hỏng chuyện, nếu khoảng cách gần, cục diện Mặc chi chiến trường sẽ không cháy bỏng như thế."
Dương Khai gật đầu, lại hỏi: "Vương chủ Phong Vân chiến khi sao rồi?"
Trước đó vị này cùng lão tổ Phong Vân quan liên thủ đại chiến vương chủ, rất nhanh thoát ly chiến trường, đuổi theo vương chủ đi xa. Loại chiến đấu cấp bậc cao nhất này, cho dù là bát phẩm nhúng tay cũng có nguy hiểm cực lớn.
Giờ nàng đã trở về, hiển nhiên chiến đấu đã kết thúc, coi thần sắc, Dương Khai đoán chừng vị này hẳn không có thụ thương. Mà không bị thương, vương chủ chắc hẳn phải chịu đủ.
Quả nhiên, lão tổ nói: "Tên đó trọng thương, không có mấy trăm
năm mơ tưởng khôi phục lại, ta cùng Trương sư huynh không tiện quá mức bức bách, miễn cho tên kia chó rứt giậu, cho nên tha hắn một lần."
Lấy hai địch một, chiếm hết ưu thế, muốn đánh giết vương chủ kia, chỉ sợ còn phải bỏ ra cái giá lớn, cho nên vô luận là vị này, hay là lão tổ Phong Vân quan, đều là thấy tốt thì thôi.
Đại quân Mặc tộc tổn thất nặng nề, vực chủ tử thương gần sáu bảy thành, vương chủ thì bị đánh trọng thương, Mặc tộc vùng chiến khu kia xem như triệt để tàn phế, ngày sau tướng sĩ Phong Vân quan sẽ có thời gian dài nghỉ ngơi.
Đây là căn nguyên Phong Vân quan có thể điều ra vạn rưỡi binh lực, gom góp thành hai quân đông tây cho Đại Diễn.
Thanh Hư quan coi như không bằng Phong Vân quan, cũng không kém bao nhiêu. Binh lực bên kia ngang hàng Phong Vân quan, thiếu sót duy nhất chính là chỉ có một vị lão tổ.
Nhìn xem đội trưởng nhà mình nói chuyện phiếm với lão tổ, một đám đội viên Thần Hi kinh thán không thôi.
Tuy nói mỗi một tòa quan ải đều tối thiểu nhất có một vị lão tổ tọa trấn, nhưng loại cấp bậc này bình thường đều là Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, người bình thường căn bản không gặp được.
Chính là lão tổ Bích Lạc quan, đám người Thần Hi chỉ từng xa xa chiêm ngưỡng thần uy, chưa từng tiếp xúc gần.
Nhưng mà bây giờ, lại có lão tổ trên Phá Hiểu, chuyện trò vui vẻ với Dương Khai.
Thất phẩm Khai Thiên có vinh hạnh đặc biệt này, chỉ sợ là phần độc nhất.
Bên này đang nói chuyện, lão tổ bỗng nhiên ngẩng đầu, đại mi giương lên: "Còn có kẻ vượt cửa chịu chết? Thú vị."
Nói xong, lão tổ xông lên trời, xa xa, một thanh âm truyền vào trong tai Dương Khai: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Dương Khai đầu tiên giật mình, ngay sau đó kịp phản ứng, cao giọng nói: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người vội vàng hành động, Phá Hiểu càng hóa thành một đạo lưu quang, lao về phía trước.
Trung quân, trên Khu Mặc Hạm, Hạng Sơn lắng nghe tiên phong trinh sát dò xét báo cáo.
Đại quân hành quân, tự sẽ an bài trinh sát ở phía trước dò xét tình hình, tuy nói đoạn đường này là lao thẳng về Đại Diễn quan, bởi vì đường xá xa xôi, tỉ lệ gặp Mặc tộc là rất nhỏ, nhưng mọi thứ dù sao phải để phòng vạn nhất.
Chính như vừa rồi, phía trước trinh sát đến báo, phát hiện một chi đại quân Mặc tộc.
Dựa theo trinh sát, một chi kia có chừng ba mươi vạn, trong đó, vực chủ có khoảng mười vị tả hữu, đang đi về hướng Phong Vân quan.
Dựa theo tốc độ hai quân, sau một canh giờ sẽ chính diện gặp phải.
Trinh sát vừa mới hồi báo xong, lão tổ đã đến Khu Mặc Hạm, bọn người Hạng Sơn đứng dậy cung nghênh.
Lão tổ ngồi xuống, Hạng Sơn mới nói: "Phía trước có trinh sát đến báo, có một chi đại quân Mặc tộc khoảng 300. 000 quân, đang hướng về phía chúng ta."
Lão tổ gật đầu: "Ta đã nhận ra, hẳn là viện quân từ Đại Diễn quan."
Mặc tộc chiếm Đại Diễn quan hơn ba vạn năm này, thỉnh thoảng lại phái phái viện quân giúp đỡ Phong Vân quan hoặc Thanh Hư quan. Mặc dù bởi vì khoảng cách xa xôi, hiệu suất viện trợ không quá rất cao, nhưng Mặc tộc chưa bao giờ đình chỉ.
Một chi đại quân này xuất phát từ gần hai năm trước, đến trợ giúp Mặc tộc Phong Vân chiến khu, nếu hết thảy tiến triển bình thường, 300. 000 binh lực này đầu nhập chiến trường, nhất định có thể tạo áp lực thật lớn cho Phong Vân quan.
Chỉ tiếc bọn chúng còn chưa đuổi tới chiến trường, chiến sự Phong
Vân quan đã hết kết thúc. Trong hư không lại chẳng có gì để đưa tin, một chi viện quân này căn bản không có cách nào biết được biến cố bên Phong Vân quan, y nguyên dựa theo kế hoạch mà làm.
"Phải làm như thế nào, còn xin lão tổ bảo cho biết!" Hạng Sơn xin chỉ thị.
Lão tổ cười cười nói: "Hành quân tác chiến không phải cường hạng của ta, chuyến này hết thảy để ngươi và Liễu Chỉ Bình làm chủ, nếu có chủ trương, không cần hỏi ta."
Sự tồn tại của lão tổ đều là một sự uy hiếp, chỉ huy quân đoàn chiến đấu, chế định các loại sách lược, thì là nhiệm vụ của các quân đoàn trưởng cùng các tổng trấn, rất nhiều các lão tổ không tinh thông những thứ này, tùy tiện nhúng tay không nhất định có thể làm tốt hơn các bát phẩm.
Vị này không thể nghi ngờ là tự biết rõ, buông tay như vậy làm cho Hạng Sơn bớt đi rất nhiều ước thúc, có chỗ để phát huy.