Chương 525: Nếu tính thêm lão phu thì sao?
Sự xuất hiện của bảy vị cường nhân này lập tức làm bọn Đổng Khinh Hàn nhẹ nhõm hơn hẳn.
Chỉ dựa vào đám thanh niên như họ mà đối kháng với Thần Du Chi Thượng, cũng đủ sợ hãi hoang mang rồi, bây giờ xuất hiện bảy vị cường nhân này, họ liền cảm thấy đã có chỗ dựa đáng tin cậy.
Đường Vũ Tiên cũng bay đến cạnh Đồ Phong.
Ngoại trừ Ảnh Cửu lúc này không rõ tung tích ra, thì tám người còn lại đều hội tụ tại đây! Đối diện với tám vị Thần Du Chi Thượng, vẫn không hề sợ sệt.
Tám chọi tám!
Nhân số tuy bằng nhau, nhưng chênh lệch về sức mạnh thì một trời một vực.
Tám người phía đối phương đều là Thần Du Chi Thượng, là các thái thượng trưởng lão của Bát đại gia.
Mà tám vị huyết thị chỉ có bốn Thần Du Cảnh cửu tầng, bốn Thần Du Cảnh bát tầng, công lực chênh lệch quá lớn.
- Bá Huyết Cuồng Thuật!
Bọn Đồ Phong vừa đến, liền không chút do dự, trực tiếp thi triển cấm thuật của Dương gia huyết thị, sóng năng lượng cuồng bạo truyền ra, mặt ai nấy cũng phảng phất ánh hồng quang, huyết khí tăng vọt.
Bọn võ giả phủ Dương Chiếu và đám đông đến xem náo nhiệt đều trố mắt ếch ra nhìn.
Bảy vị huyết thị đồng loạt sử dụng Bá Huyết Cuồng Thuật, đây là cảnh tượng hùng tráng đến mức nào nữa?
Bản thân huyết thị đã là đại từ dành cho cường nhân rồi, luận về đẳng cấp thì cơ bản có thể nói là vô địch. Khi chiến đấu, trừ khi gặp trường hợp đặc biệt họ mới thi triển cấm thuật, còn bình thường chẳng động đến bao giờ.
Có thể nói, được thấy một huyết thị thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật là đã đủ đã mắt rồi, huống gì lúc này, lại có đến bảy người cùng thi triển.
Khí thế và xung năng lượng hội tụ cùng một chỗ, gần như khiến mọi linh khí toàn Chiến Thành hỗn loạn hoàn toàn.
Tám vị Thần Du Chi Thượng nọ cũng khẽ biến sắc, không ngờ họ lại có thể làm được đến mức này.
- Hỗn xược!
Dương Lập Đình giận dữ quát.
- Các ngươi có còn biết mình mang thân phận gì không hả?
- Xin thái trưởng lão chớ trách!
Đồ Phong mặt đỏ bừng, khí huyết trào dâng đến cực điểm, lớn tiếng nói:
- Tuy ngài là thái thượng trưởng lão của Dương gia, chúng tiểu nhân cũng là huyết thị của Dương gia. Nhưng nếu Trưởng Lão Điện đã hạ lệnh cho chúng tiểu nhân theo tiểu công tử, thì chúng tiêu nhân là người của tiểu công tử, giờ khắc này, chúng tiểu nhân bảo vệ ngài ấy là lẽ dĩ nhiên.
- Trong mắt các ngươi, sự an nguy của hắn còn quan trọng hơn cả vinh nhục của gia tộc?
Dương Lập Đình lạnh mặt nhìn về phía trước.
Tám vị huyết thị gật đầu cùng lúc, Đường Vũ Tiên nói:
- Thái trưởng lão, theo ý của Trưởng Lão Điện, chúng tiểu nhân giờ chỉ tận trung với một mình tiểu công tử. Sự an nguy của ngài ấy ắt quan trọng hơn vinh nhục của gia tộc, nếu ngài ấy có sai lầm gì, chúng tiểu nhân chết vạn lần cũng khó từ được tội lỗi. Hôm nay nếu có chỗ nào đắc tội, kính mong thái trưởng lão rộng lòng tha thứ!
- Phản rồi!
Dương Lập Đình giận đến cười tức tưởi, da mặt kéo căng chặt. Với địa vị và công lực của lão, xưa nay chưa ai dám làm trái lời lão, huống chi huyết thị Dương gia còn là một tấm kim bài của Dương gia, là đại từ cho sự trung thành. Nhưng nào ngờ hôm nay, những huyết thị được thế nhân xưng tụng là cánh tay đắc lực của Dương gia, lại bất chấp mọi giá hòng đối kháng với lão!
Nhất là trước ánh mắt theo dõi của bao nhiêu người, Dương Lập Đình lập tức cảm thấy sự uy nghiêm của mình đã bị xúc phạm.
- Ngu xuẩn!
Vị Thần Du Chi Thượng thúc giục Dương Lập Đình nọ lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ ra khinh thường cách làm ngu ngốc của các huyết thị. Theo lão, các cao thủ của Huyết Thị Đường Dương gia tuy rất mạnh, cũng rất trung thành, nhưng trong một vài trường hợp lại ngu muội thấy rõ, chẳng hạn như trong tình hình hiện tại.
- Chúng tiểu nhân không hề có ý làm phản, nhưng nếu các tiền bối muốn làm khó tiểu công tử, chúng tiểu nhân... không đồng ý!
Đồ Phong chú mục vào tám người phía trước, chậm rãi lắc đầu.
- Cho dù có tính hết các ngươi, cũng chưa đủ tư cách để ngăn cản bổn trưởng lão!
Dương Lập Đình gầm lên, xem bộ là đã quyết ý thanh lý môn hộ nơi này rồi.
- Nếu tính thêm cả lão phu thì sao?
Một giọng nói thoạt nghe có chút mờ ảo vọng lại từ xa.
Nghe thấy tiếng nói này, tám vị Thần Du Chi Thượng bất giác biến sắc, cảnh giác nhìn về phía bắt nguồn giọng nói này.
Chỉ thấy trong bóng tối, tựa hồ có một người đang phiêu diêu như tiên, thong thả bước đến, không nhanh không chậm, vẻ mặt ung dung tiêu sái.
Y bước đi không hề nhanh, nhưng chỉ qua hai ba bước chân, đã tiến đến trước mặt chúng nhân, cũng không rõ là vô tình hay cố ý, mà vị trí y đứng trên khoảng không còn cao hơn tám vị Thần Du Chi Thượng một bậc.
Dừng bước lại, nhìn xuống tám người trước mặt, thần sắc bình tĩnh.
Cả bọn Dương Lập Đình liền nặng nề sắc mặt hẳn, nhìn đau đáu vào Mộng Vô Nhai, đôi hàng mày nhíu chặt.
Tuy người trước mặt chỉ có tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng họ cứ cảm thấy, y có gì đó không hề đơn giản. Mấy bước đi đó của y thoạt nhìn như sải bước tùy ý, nhưng lại mơ hồ ám hợp thiên đạo, khó nhìn ra ẩn điểm.
Cảm giác lạ kỳ này, kể cả mấy vị Thần Du Chi Thượng của Bát đại gia cũng khó mà nhìn thấu được.
Một võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong sao lại có cảm ngộ sâu rộng đến thế? Chúng nhân đều thầm kinh hãi.
Tám người người họ đều biết đến sự tồn tại của Mộng Vô Nhai, dù gì lão cũng đã ở Chiến Thành khá lâu, nhưng hiểu biết của họ về lão, cũng chỉ gói gọn ở tu vi mà thôi.
Họ cho rằng lão chỉ là một võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong bình thường.
Nhưng giờ nhìn lại, tám người họ mới chợt tỉnh ngộ, lão Thần Du Cảnh đỉnh phong này có điểm gì đó bất thường.
Đối diện với lão, đến nhân vật tầm cỡ như Dương Lập Đình mà còn có cảm thấy áp lực và nguy ngập trào dâng tự đáy lòng, cứ như, nếu đánh một chọi một, bản thân lão căn bản không phải là đối thủ của đối phương vậy.
- Cả lão phu nữa!
Lại thêm một giọng nói vọng lại, lần này, Thần Du Chi Thượng Bát đại gia đều không kìm được kinh sợ.
Mộng Vô Nhai xuất hiện, họ ít ra còn biết động tĩnh, thần thức siêu phàm của tám người len lỏi khắp các ngóc ngách của Chiến Thành, dĩ nhiên có thể phác giác ra khí tức của lão.
Nhưng người vừa lên tiếng kia, cứ như thoát ra từ hư vô, khí tức không hề để lộ ra một chút nào, nếu y không chủ động hiện thân, thì tám người nọ cũng chẳng phát hiện được.
Nếu để họ phát giác ra được, thì tu vi của y đã chẳng cần phải đoán rồi.
Thần Du Chi Thượng! Chỉ có Thần Du Chi Thượng mới có thể làm được như vậy!
Ở Chiến Thành, lại có một cao thủ Thần Du Chi Thượng ẩn náu.
Nếu người này mà có dụng tâm gây bất lợi với các nhân tài trẻ tuổi kia, thì hậu quả... Cả tám người đều toát mồ hôi lạnh lập tức.
May thay, có vẻ y không hề có ác ý.
Ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một ông già râu tóc bạc phơ, cốt cách phi phàm đang dỏng bước đi tới, hệt như Mộng Vô Nhai lúc nãy, rúng động tâm linh, chấn động nhãn cầu.
Điều khiến tám người hơi nghi hoặc, đó là bí ẩn thiên đạo tiềm tàng trong bước chân của y có phần giống với người lộ diện trước, như đúc ra từ một khuôn.
Người nọ đứng cách mấy mươi trượng, mỉm cười nhìn Mộng Vô Nhai, Mộng chưởng quầy lắc đầu cười mếu:
- Ta biết huynh ở Chiến Thành từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi nhỉ?
Ông lão nọ cười hối lỗi:
- Thời gian qua vất vả cho Mộng huynh rồi, ta thực không tiện ra mặt.
- Ta biết.
Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu.
- Cũng phải đa tạ Mộng huynh đã đàm luận võ đạo với ta mười mấy năm qua, từ sau khi thăng cấp, ta được lợi rất nhiều, rất nhiều thứ trước đây ta chưa hiểu được, bây giờ đã hiểu cả rồi.
- Nặng lời rồi.
Mộng Vô Nhai cười điềm nhiên.
- Hai chúng ta, không cần phải khách khí!
Thấy hai người họ diễn cảnh cửu biệt trùng phùng, trò chuyện hoan hỉ, xem anh hùng thiên hạ chẳng ra gì, các Thần Du Chi Thượng Bát đại gia lập tức khó chịu ra mặt.
Họ không xem chúng ta ra gì cả.
Trong lòng tuy căm tức, nhưng từ cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ, tám người cũng nghe ra một vài điểm không được bình thường cho lắm.
Hai người này hẳn là bạn cũ, hơn nữa cao thủ Thần Du Chi Thượng xuất hiện sau dường như rất khách khí với người đến trước kia.
Sao lại như thế? Luận tu vi, chẳng phải Mộng Vô Nhai thấp hơn sao? Lão có tư cách và bản lĩnh gì để đàm luận võ đạo với người kia? Lại còn khiến y cảm kích vô cùng?
Lão còn làm vẻ mặt rất hiển nhiên, không hề kiêu căng tự mãn.
Tất cả mọi người bất giác thấy hoang mang.
- Dám hỏi cao danh quý tánh của hai vị?
Thu Đạo Nhân lên tiếng hỏi, thần sắc nặng nề.
Dù đã xác định hai người này không có ác ý, mà chỉ lộ diện để bảo vệ Dương Khai, nhưng cao thủ mạnh đến vậy, bọn họ cũng muốn biết thân phận và lai lịch của đối phương.
Mộng Vô Nhai mỉm cười, lãnh đạm nói:
- Mộng chưởng quầy của Cống Hiến Đường Lăng Tiêu Các, Mộng Vô Nhai!
Màn giới thiệu này khiến tất cả những ai không rõ lai lịch Mộng Vô Nhai đều có cảm giác da mặt đang co giật.
Chưởng quầy... Chỉ một chưởng quầy nhỏ nhoi mà có khí thế và tu vi bậc này, có lẽ nào Lăng Tiêu Các thật sự là tông môn ngọa hổ tàng long?
- Còn vị này?
Hít sâu một hơi, Thu Đạo Nhân chuyển hướng sang ông già còn lại.
Y điềm đạm gật đầu:
- Chưởng môn Lăng Tiêu Các, Lăng Thái Hư!
Các cường nhân của Bát đại gia lập tức biến sắc!
Chưởng môn Lăng Tiêu Các, Lăng Thái Hư!
Cao thủ duy nhất xuất thân từ tông môn nhị đẳng, nhưng lại có thể thăng lên Thần Du Chi Thượng! Trong ghi chép của cả thiên hạ, chỉ có một trường hợp vinh dự độc nhất vô nhị này.
Trước đây, chưa bao giờ có thế lực nhị đẳng nào vượt qua Thần Du Chi Thượng. Kể cả Lã Tư của Lã gia, cũng phải sau khi Lã gia trở thành thế gia nhất đẳng, mới đột phá lên Thần Du Chi Thượng, hơn nữa đó còn nhờ vào cường nhân Thu gia chỉ điểm và đề bạt, mới tạo nên thành tựu của lão ngày hôm nay.
Lăng Thái Hư, ba chữ này đại diện cho một truyền thuyết, là một huyền thoại sống.
Hơn nữa, ông còn có một người đồ đệ.
Người đồ đệ này, chính là Tà chủ hiện tại của Thương Vân Tà Địa! Khống chế một phạm vi nghìn vạn dặm, có thủ hạ là lục đại Tà Vương cùng vô số tà ma gian ác!
Tà Chủ mà nổi giận, thiên địa liền chuyển sắc, sinh linh đồ thán.
Cho nên khi vừa nghe thấy ba chữ “Lăng Thái Hư”, tám người đều chợt thấy căng thẳng đầu óc, nhất là Thu Đạo Nhân, ngày đó Thu gia của lão kéo quân đến Lăng Tiêu Các, phóng hỏa thiêu cháy tông môn người ta, bây giờ tông chủ lại đứng ngay đây, tính ra thì giữa đôi bên cũng có xích mích.
Nếu mà giao chiến thật, thì e là Chiến Thành này sẽ đi tong mất.
Song, điều khiến tám người họ không ngờ nổi là, rõ ràng Lăng Thái Hư mới tấn thăng chưa bao lâu, nhưng sao cứ có cảm giác độ lĩnh ngộ về thiên đạo và võ đạo còn sâu sắc hơn cả chính bọn họ?
Nếu không phải thế, thì tại sao họ lại không phát giác ra sự tồn tại của Lăng Thái Hư?
Tám người này, đều đã tấn thăng ít nhất hơn năm mươi năm rồi. Trong năm mươi năm này, cũng không thể nói là công lực chẳng có tiến bộ, ít nhiều gì thì cũng khá khẩm hơn, nhưng nếu so với Lăng Thái Hư, thì chút tiến bộ đó quả thật chẳng đáng kể.
Y làm được bằng cách nào?
- Thì ra là Lăng huynh!
Thu Đạo Nhân kìm chế thần sắc, nhẹ nhàng gật đầu.
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
- Không dám!
Lăng Thái Hư cười ôn hòa, không hề có ý xoi mói, ngược lại còn khiêm nhường thấy lạ:
- Tính ra thì, các vị đây đều là tiền bối của Lăng mỗ, được các tiền bối xem trọng, gọi một tiếng Lăng huynh, đã là vinh hạnh của Lăng mỗ rồi.
h chóng chạy lại đây.
Rầm rầm rầm oanh...
Bảy người giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, mang theo hơi thở cuồng bạo, vừa mới hạ xuống đã xếp thành một hàng, che trước mặt đám người Đổng Khinh Hàn.
Hai mắt lão mập họ Đổng lập tức tỏa sáng, tâm tình đang bị đè nén không khỏi buông lỏng đi một ít.
Bởi vì bảy người vừa tới không phải ai khác, chính là bảy vị huyết thị không đủ tư cách để tham dự đoạt đích chi chiến của Dương Khai phủ!
Lần lượt là Phong Vi Thủ, Khúc Cao Nghĩa, Tiêu Thuận, La Hải, Nghiêm Lệnh Hành, Ngô Câu, Phó Thông. Một người cũng không thiếu, tất cả đều đã tới.