Chương 673: Sau lưng có chỗ dựa?
Linh đan sinh ra đan văn, giá trị sẽ khác. Dù với thủ đoạn của luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm như gã cao to này cũng chỉ có thể thỉnh thoảng luyện chế ra một hai viên đan dược có đan văn. Đó là còn phải trong điều kiện thật may mắn và trạng thái cực kỳ tốt.
Còn về đan vân trong truyền thuyết thì ngay cả y cũng chưa từng thấy.
Nắm viên Linh đan này thật lâu, gã râu ria không nói gì.
Sau một canh giờ, Dương Khai luyện đan hoàn tất.
Năm phần vật liệu, tổng cộng luyện chế ra bốn viên Linh đan, phần vật liệu cuối cùng thất bại lúc đang luyện. Đó là do Dương Khai cố ý.
Lúc này, bất luận là gã cao to hay nữ tử kia đều ngây ngốc nhìn Dương Khai, cứ như hắn là thiên nhân.
- Sư phụ, người này có phải là có thuật dưỡng nhan không. Nếu không sao đệ tử thấy hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi?
- Không giống, hẳn là tuổi thật của hắn. Lợi hại, sao lại lợi hại như vậy? Nói xong, lén nhìn nữ tử, vẻ mặt tiếc hận rèn sắt không thành thép.
- Sư phụ, người đừng nhìn con với ánh mắt như vậy có được không? Con đã rất cố gắng rồi. Mễ Na cảm thấy rất tủi thân.
Tư chất luyện đan của nàng cũng khá xuất chúng, cũng nổi tiếng trong vòng mấy ngàn dặm, các đại thế lực phụ cận đều ra sức muốn lôi kéo nàng thành khách của nhà mình. Vì tư chất này, bình thường Mễ Na cũng tự hào kiêu hãnh, nhưng sự kiêu ngạo của nàng đều bị vụn vỡ trước bốn viên Linh đan này.
Hai sư đồ lầm bẩm một hồi, Dương Khai cũng không cố ý nghe lén, đợi một lát sau, hỏi: - Ta thông qua khảo nghiệm chưa?
Đại hán vừa nghe giật mình, cười ha ha, giọng cười sang sảng, dễ gần, gật đầu nói: - Thông qua rồi, tuyệt đối thông qua.
- Vậy ngọc bài của ta
- Yên tâm, ngọc bài chắc chắn sẽ đưa cho ngươi. Nhưng trước đó, ngươi phải gặp một người. Đợi chút, ta đi gọi lão tới! Nói rồi y liền vọt đi.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại Dương Khai và nữ tử kia.
Dương Khai không nói gì.
- Nhà ngươi, thật sự khiến người ta kinh ngạc. Nữ tử kia lên tiếng khen ngợi từ đáy lòng, thoải mái đưa tay ra, không còn khinh miệt và tùy ý như lúc trước nữa, trịnh trọng nói: - Làm quen lại một chút. Ta là Mễ Na, luyện đan sư Huyền cấp thượng phẩm, cũng là thành viên của phân bộ đan sư này.
- Dương Khai.
Dương Khai cười, khẽ bắt tay nàng.
- Ngươi từ đâu đến? Mễ Na hiếu kỳ hỏi.
- Phía tây.
Mễ Na nhìn hắn, bĩu môi cười: - Thôi đi, ta không hỏi nữa, nhìn bộ mặt cảnh giác của ngươi kìa.
Phía tây là Tuyết Sơn mênh mông. Dương Khai nói hắn từ đó tới, rõ ràng là có chút ý qua loa lấy lệ.
- Đúng rồi, vừa nãy tại sao ngươi lại thay đổi vị trí của năm phần vật liệu?
- Đó không phải là khảo nghiệm của các ngươi sao? Dương Khai kinh ngạc.
Mễ Na chậm rãi lắc đầu: - Đó là sự phối hợp ta cho là tốt nhất. Nhưng thấy sau khi ngươi thay đổi, hình như luyện chế dễ dàng hơn. Ai dạy ngươi làm như vậy?
- Trực giác Dương Khai chột dạ. Vừa nãy hắn cũng đa nghi, còn cho rằng đối phương cố ý đặt sai dược liệu để khảo nghiệm bản lĩnh của mình, thì ra không phải như vậy.
- Tại sao ngươi làm như vậy chứ? Phương thuốc mà sư phụ dạy ta không phải như vậy. Chẳng lẽ phương thuốc của sư phụ sai? Mễ Na chau mày không thôi.
Dương Khai suy nghĩ một lúc, cũng không giấu giếm, giải thích cặn kẽ. Mễ Na nghe xong, hai mắt sáng rực, không ngừng gật đầu, lập tức cảm thấy thu hoạch được rất nhiều.
Hai ngươi thảo luận độ chính xác và nghiêm túc của đan phương trong phòng. Bên ngoài, gã cao to và một nam tử khác lập tức dừng chân lắng nghe, càng nghe thần sắc càng ngạc nhiên.
Vì phương thuốc đó, ngay cả bọn họ cũng chưa từng thay đổi, nhưng sau khi thay đổi lại phát hiện ra còn tốt hơn ban đầu rất nhiều.
Ít nhất, nếu dùng phương pháp của Dương Khai để luyện chế có thể tránh được rất nhiều thất bại không cần thiết, có thể tăng tỷ lệ và phẩm chất thành đan, càng có thể phát huy hết tác dụng của dược liệu.
- Ngươi tìm được tên tiểu tử này ở đâu vậy? Người kia nhìn gã râu ria hỏi.
- Tự tìm đến. Đại hán nhún vai. - Lượm được ngọc rồi phải không?
Người kia không thể phủ nhận, tiện tay đẩy cửa, bước vào trong.
Nghe thấy động tĩnh mở cửa, Dương Khai vội quay đầu nhìn. Chỉ nhìn thấy gã râu ria lúc nãy và một vị lão nhân tiên phong đạo cốt khác cùng đi vào.
Mễ Na vội vàng giới thiệu với Dương Khai: - Vị này là Đỗ lão, Đỗ lão là đương gia ở đây, luyện đan sư Thánh cấp hạ phẩm.
Dương Khai không khỏi trở nên kính nể, vội vàng hành lễ.
Đỗ Vạn mỉm cười gật đầu: - Tiểu hữu không cần khách khí, sau này mọi người đều là người một nhà.
- Vị này là sư phụ ta, ngươi đã gặp rồi, luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm.
Diệp Hùng nhếch miệng cười với Dương Khai.
- Ngồi đi Đỗ lão ra hiệu.
Đợi mọi người ngồi xuống, Mễ Na không biết bưng từ đâu ra mấy chén trà thơm, Đỗ lão nhấp một ngụm, lúc này mới mỉm cười nói:
- Ta đã rõ ý đồ của tiểu hữu, có thể luyện chế ra Linh cấp đan dược, thực sự có tư cách để có được ngọc bài. Chút nữa lão phu sẽ thay mặt thân phận luyện đan sư giao ngọc bài.
- Đa tạ. Dương Khai gật đầu.
- Lão phu có thể hỏi, tiểu hữu từ nơi nào đến không?
Nói xong, hai mắt Đỗ Vạn sáng rực nhìn Dương Khai.
Lúc trước nghe Diệp Hùng hồi báo, Đỗ Vạn chỉ mơ hồ cảm thấy người thanh niên này có chút không đơn giản. Vừa nãy ở ngoài cửa lại nghe rất nhiều kiến giải độc đáo của hắn, Đỗ Vạn lập tức nhìn ra điều bất phàm của Dương Khai.
Những kiến giải đó ngay cả lão cũng không rõ thâm ý, một tên tiểu tử nhãi nhép sao có thể lĩnh ngộ được?
Duy chỉ có một khả năng là sau lưng hắn có người chỉ điểm.
Đỗ Vạn rất muốn biết rốt cuộc vị cao nhân nào có thể chỉ giáo được một đệ tử như vậy.
Tuổi còn trẻ, tu vi đã đến Thần Du đỉnh phong, còn có trình độ luyện đan sư Linh cấp. Hậu đài này thật ghê gớm, không chừng là đại nhân vật kinh thiên động địa gì đó.
Tuy Đỗ lão là luyện đan sư Thánh cấp, địa vị tôn sùng, nhưng trên lão còn có một vài luyện đan sư khác, còn không nói đến những quái vật quanh năm ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm. Những lão quái vật này có lẽ mấy vạn năm không hiện thân, nhưng ai nấy đều là những người có thủ đoạn thông thiên, bản lĩnh thông thiên triệt địa, khiến người ta không tài nào lường được.
Hơn nữa, những lão quái có tu vi kinh người này vô cùng hộ đoản, rất có thể sẽ có truyền nhân nào đó ra khỏi nơi ẩn cư của họ, nhập thế rèn luyện. Truyền nhân của họ luôn nở rộ quang mang trong một thời gian ngắn khiến thế nhân ngạc nhiên, danh truyền đại lục một cách nhanh chóng.
Người thanh niên trẻ tuổi tên Dương Khai trước mặt này rất khả nghi.
Hắn có trình độ luyện đan sư Linh cấp, nhưng căn bản lại không có trong ghi chép của hiệp hội đan sư, thậm chí ngay cả ngọc bài cũng không có. Điều này rõ ràng là do vừa mới ra khỏi rừng sâu núi thẳm không lâu.
Đỗ lão nhìn Dương Khai, cơ hồ nhìn thấy quái vật khổng lồ ẩn nấp sau lưng hắn, lão không thể không cẩn thận, đương nhiên muốn hiểu rõ thân phận thực sự của Dương Khai.
Diệp Hùng và Mễ Na cũng sáng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ rất hào hứng với vấn đề này.
- Sư thừa? Dương Khai cười khổ lắc đầu - Ta không có sư thừa, cũng không có ai chỉ dạy cả.
- Không có sư thừa à... ha ha. Đỗ Lão mỉm cười, không để ý. Có thể đơn giản moi ra hậu đài sau lưng hắn mới là lạ. Dương Khai nói như vậy, càng khẳng định suy đoán của Đỗ lão, cảm thấy lai lịch của hắn bất phàm.
Nhưng kiểu giấu đầu lòi đuôi này thật quá ấu trĩ.
Người trẻ tuổi quả nhiên không biết giấu mình như thế nào.
Truyền nhân có lại lịch thần bí như vậy lúc hành tẩu trong thiên hạ, trước nay sẽ không đi tuyên truyền sư môn và quy chúc của mình. Nhưng nếu tạo mối quan hệ tốt với người này, không chừng có thể tạo mối quan hệ với sư môn đó, từ đó có được lợi ích cực lớn.
Trăm năm trước, có một thế lực không được coi là mạnh lắm kết giao với một truyền nhân có lai lịch như vậy. Mười năm sau, thế lực này kết thù với một thế lực khác, bị đối phương điên cuồng báo thù chèn ép, tử thương thảm trọng. Nhưng trong một đêm, thế lực đối địch kia lại bị diệt mãn môn, biến mất khỏi Thông Huyền Đại Lục.
Đỗ lão thân là luyện đan sư Thánh cấp, sẽ không có ai gây phiền phức, càng không gây thù với ai, đương nhiên không có ý mượn dùng uy thế của người khác. Điều mà lão coi trọng là thủ đoạn luyện đan của người đã chỉ dạy Dương Khai. Người có thể chỉ dạy Dương Khai được như thế này, nhất định là luyện đan sư cấp bậc cao nhất.
Đỗ lão bị cầm cố trong giới hạn Thánh cấp hạ phẩm đã nhiều năm, lúc này nếu có thể gặp cao nhân chỉ điểm thì không chừng có thể dễ dàng đột phá đến luyện đan sư Thánh cấp trung phẩm.
- Vậy tiểu hữu chuẩn bị dừng chân ở đâu? Đỗ lão hiền hòa hỏi.
- Ta cũng không biết, tạm thời ở lại Cự Thạch Thành mấy ngày. Dương Khai lắc đầu
- Ta vừa ra khỏi một nơi vắng vẻ không lâu, còn rất lạ lẫm với thế giới này. Nói ra chỉ sợ Đỗ lão chê cười, ngay cả danh tự của nhiều thế lực ở đây ra còn chưa từng nghe đến, hiệp hội đan sư càng là lần đầu tiên nghe nói tới.
Đôi mắt đục ngầu của Đỗ lão sáng lên, tỏa ra tinh mang, mỉm cười gật đầu: - Tốt tốt tốt, không sao. Chỉ cần tiểu hữu còn ở Cự Thạch Thành, lúc nào cũng có thể đến tìm lão phu. Có gì không hiểu, lão phu đều có thể giải đáp cho ngươi.
Thần sắc Dương Khai quái dị, không biết vị luyện đan sư Thánh cấp này sao lại đối tốt với mình như vậy.
- Đỗ lão, có thể để hắn ở lại hiệp hội đan sư không? Mễ Na đột nhiên đề nghị.
Đỗ lão mỉm cười nói: - Vậy thì phải xem tiểu hữu có ý này không.
- Ta có thể ở lại đây? Dương Khai kinh ngạc.
Mễ Na giải thích: - Chỉ cần ngươi là luyện đan sư thì có thể ở đây. Cả hiệp hội đan sư, cơ bản chỉ có ba ngươi bọn ta thường ở, những người khác đều nương nhờ các thế lực phụ cận, thỉnh thoảng cũng có một vài luyện đan sư ở nơi khác đến đây nghỉ ngơi, cho nên nơi này khá yên tĩnh. Nếu ngươi không có chỗ nào để đi, có thể ở lại đây. Ừ, ở lại đây, chúng ta có thể so tài kỹ thuật luyện đan, mọi người đều có lợi, sao?
Mễ Na tỏ ra rất hi vọng Dương Khai ở lại. Vừa nãy nói chuyện một lúc với hắn, nàng đã thu hoạch được không ít, đương nhiên muốn giao lưu với Dương Khai nhiều hơn chút nữa.
- Vậy thì xin làm phiền các vị. Thịnh tình khó chối từ, Mễ Na nhìn mình vẻ trông chờ, Dương Khai cũng không tiện từ chối. Hơn nữa, Đỗ lão và Diệp Hùng cũng không có ác ý gì.
- Tiểu hữu khách khí rồi. Đỗ lão mỉm cười nói.
- Nhưng ta hẳn là ở một thời gian rồi sẽ đi. Dương Khai bổ sung.
- Mọi thứ tùy ý tiểu hữu.
Đỗ lão nói xong, giơ tay lấy ngọc bài đẩy qua - Đây là minh bài thân phận của hiệp hội đan sư ta. Có vật này, ngươi có thể hưởng ưu đãi ở bất cứ cửa hàng nào ở hiệp hội. Nếu gặp nguy hiểm, cầm ngọc bài ra, thường thì có thể biến nguy thành an.
- Đa tạ Đỗ lão. Dương Khai nhận lấy ngọc bài, rót chân nguyên cảm nhận một phen, sắc mặt mừng rỡ. Trong ngọc bài này ẩn chứa một cỗ năng lượng thần bí, khiến người cảm nhận dễ dàng biết được chủ nhân của ngọc bài là luyện đan sư ở cấp bậc nào.