Chương 780: Tử đấu tràng.
Tử đấu tràng, nét đặc sắc lớn nhất của Sa Thành, rất nhiều nhân vật lớn trong biên cương đều sẽ dẫn những vũ giả do mình bồi dưỡng hoặc bắt được, sắp xếp họ vào tử đấu tràng, tiến hành cuộc chiến sinh tử với những người khác, từ đó trục lợi.
Không có hạn chế gì cả, chỉ cần là Ma tộc nhân đều có tư cách tham gia.
Đối với những Ma tộc nhân bản tính tàn nhẫn mà nói thì đây nhất định là nơi rất hấp dẫn. Họ có thể thưởng thức những cuộc chiến đẫm máu trong tử đấu tràng, còn có thể cá cược tài vật, cho nên tử đấu trường luôn là mối làm ăn khá thịnh vượng. Vì vậy, hằng năm Sa Thành đều sẽ thu về một lượng lớn tài phú và vật tư.
Trong tứ đại Ma tướng, nếu luận về mức độ giàu có thì nhất định Tuyết Lỵ thuộc vào hàng thứ nhất. Điều này không thể bàn cãi.
Úc Mạt giải thích về tình hình của tử đấu tràng cho Dương Khai một lượt rồi rời đi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Dương Khai nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trưa ngày hôm sau, Úc Mạt lại đến, dẫn Dương Khai ra ngoài.
Rời khỏi cung điện có độ cao trăm trượng so với mặt nước biển, cùng Úc Mạt bay về phía Sa Thành. Một lát sau, một tràng địa hình tròn liền ập vào tầm mắt của Dương Khai.
Bãi đất này có diện tích rất lớn, xung quanh là đủ loại cấm chế và kết giới thần diệu, từng tầng cao đài bao chung quanh. Giờ khắc này, trên cao đài đã chật kín người, vô số Ma tộc nhân đang ngồi ngay ngắn quan sát cuộc chiến giữa hai vũ giả.
Thực lực của hai vũ giả cũng không phải là rất cao, nhưng liều mang đánh nhau tương đối thảm thiết. Cả hai người đều một thân máu đen, chi thể bất toàn, nhìn nhau bằng ánh mắt thù hận, lần lượt thi triển bí bảo và vũ kỹ của mình, máu nhuộm sa tràng.
Chiến đấu đến lúc này đã thu hút từng đợt reo hò trên cao đài.
Dương Khai liếc nhìn vài lần, vẻ mặt lãnh đạm.
Úc Mạt liếc hắn, cười lạnh, nói:
- Chút nữa người phải chiến đấu ở đây, đối thủ của ngươi có tu vi ngang ngửa với ngươi, nhưng y khác ngươi. Y có thể thi triển toàn lực, còn ngươi chỉ có thể dùng một nửa lực lượng. Cẩn thận một chút, tuy ta không quan tâm đến sống chết của ngươi, nhưng đại nhân vẫn rất hi vọng ngươi có thể đem về chút tài phúc cho Người.
- Ta biết rồi!
Dương Khai thản nhiên gật đầu.
Lúc hai người đến đây, một nơi nào đó trên cao đài liền ném ra một cái nhìn lạnh lùng nghiêm nghị. Dương Khai quay lại nhìn thì thấy Tuyết Lỵ ngồi ở đó, An Linh Nhi hầu hạ bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, An Linh Nhi không khỏi bịt miệng, cơ hồ thốt lên một tiếng Dương Khai, nhưng Tuyết Lỵ lập tức trừng mắt nhìn nàng.
An Linh Nhi lập tức không dám lên tiếng, Dương Khai cũng chậm rãi lắc đầu với nàng, ra hiệu cho nàng đừng quá kích động.
Bay qua khoảng không trên tử đấu tràng, Úc Mạt dẫn Dương Khai vào một dũng đạo dưới lòng đất. Đi một hồi lâu mới nhìn thấy một chút ánh sáng.
Phía trước dũng đạo chính là bên trong tử đấu tràng.
Sớm có thủ hạ của Tuyết Lỵ tĩnh hậu ở đây, thấy Úc Mạt tới, tất cả đều cung kính chào hỏi.
- Úc Mạt đại nhân, lần này là tên tiểu tử nhân loại này xuất chiến sao?
Một nam tử mặt mày xanh lét hỏi.
- Uhm, tư liệu đã báo lên trên rồi, tỉ lệ đặt cược cũng đã định rồi.
Úc Mạt khẽ gật đầu.
Nam tử mặt mày xanh lét kia cười hì hì ác độc đánh giá Dương Khai, trầm giọng quát:
- Tiểu tử, ngươi phải mở mắt ra mà nhìn cho rõ, đối thủ của ngươi không phải là dễ đối phó. Y xuất chiến ba lần, cả ba lần đều thắng. Trong số những vũ giả đồng đẳng cấp, không ai có thể sống sót trong tay y quá một nén nhang. Chút nữa không được chết khó coi quá đâu đó.
- Đợi y có thể sống được một nén nhang thì hẵng nói đi.
Thần sắc Dương Khai lãnh đạm, không chút kinh hoảng.
- Hứ…
Nam tử mặt mày xanh lét kia liền giật mình kinh hãi.
- Tiểu tử nhân loại từ đâu đến mà càn rỡ như vậy, đại gia phải xem xem ngươi giết chết y trong vòng một nén nhang như thế nào đấy!
Úc Mạt cũng liếc mắt nhìn Dương Khai, hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cảm thấy Dương Khai đang nói mạnh miệng. Tuy y đã từng thử trình độ của Dương Khai, biết thực lực của hắn không tầm thường, nhưng bây giờ một thân lực lượng chỉ có thể phát huy được một nửa, có thể sống sót là đã ghê gớm lắm rồi, nói ra những lời càn rỡ như vậy thực sự là có chút không biết tự lượng sức mình.
Dương Khai không nói nhiều nữa, chỉ im lặng chờ đợi.
Trong tử đấu tràng, cuộc chiến giữa hai vũ giả kia đã có kết quả. Một người bị phanh thây, một người bị tàn phế, lập tức có người tiến đến dọn dẹp chiến trường. Kẻ bị đánh tàn tật kia tuy sống sót, nhưng cũng chỉ kéo dài chút hơi tàn. Người dọn dẹp chiến trường nhìn thấy cảnh này, nhìn lên cao đài hỏi nên xử lý như thế nào. Sau khi có được câu trả lời liền quay đầu lại trực tiếp kích sát kẻ thắng trận kia.
Máu nhuộm đại địa, thấy trên cao đài lại truyền đến một đợt reo hò.
Lại đợi thêm một lúc, Úc Mạt mới gật đầu với Dương Khai nói:
- Đến lượt ngươi rồi, nhớ kỹ lời đại nhân nói hôm qua!
Vẻ mặt Dương Khai lãnh đạm, đeo mặt nạ mà Úc Mạt chuẩn bị cho mình xong, bước về phía trước.
Trong một dũng đạo đối diện kia cũng có một người từ từ bước ra. Người này cao lớn thô kệch, cởi trần, một thân huyết nhục nổi cuồn cuộn, tràn đầy lực lượng mang tính bạo phát, chỉ riêng cái đầu cũng gấp hai lần Dương Khai, có khi còn hơn.
Y càng tiến lại gần, một cỗ sát khí ngút trời úp tới, hung mãnh như cuồng phong bạo vũ, cơ hồ muốn dùng khí thế này xé nát Dương Khai đang sống sờ sờ kia.
Nhưng Dương Khai đứng yên bất động như một tảng đá ngầm vạn năm. Lúc sát khí này ập đến trước mặt hắn, liền chủ động tách ra hai bên.
Trên khán đài, không ít ngươi lộ vẻ thích thú, cảm thấy trận chiến sinh tử này hẳn sẽ rất thú vị. An Linh Nhi đứng bên cạnh Tuyết Lỵ nắm chặt tay, căng thẳng quan sát.
Một lát sau, hai người đứng cách nhau khoảng mười trượng, nhìn nhau chăm chú.
Tráng hán đối diện hẳn là một nhân loại, cũng không biết vì sao lại bị bắt đến biên cương này. Theo như Úc Mạt nói trước kia thì vũ giả vào tử đấu tràng chiến đấu, đa số đều bị bắt tới giống Dương Khai. Để bảo toàn tính mạng, không thể không tử chiến với người khác. Cũng có một số chủ động dựa dẫm dưới trướng của một vài đại nhân vật của Ma tộc, từ đó kiếm chút lợi ích và địa vị. Còn có một số là thành viên nòng cố do những đại nhân vật tự bồi dưỡng lấy.
Nhưng dù vì nguyên nhân gì thì đã vào tử đấu tràng, mục tiêu cuối cùng chỉ có một – giết chết địch nhân!
- Tiểu tử, giấu đầu lòi đuôi, không dám lộ diện mạo thật sao? Khà khà, quỳ xuống lạy gia gia ba cái, đại gia sẽ tha cho ngươi một mạng, sao!
Tráng hán kia đột nhiên quát lên, tiếng quát như sấm rền vang lên bên tai Dương Khai.
Tiếng quát này không những có dụng ý uy hiếp địch nhân, còn ẩn chứa một tia công kích thần thức hỗn loạn. Nếu không cẩn thận trúng chiêu thì lập tức sẽ mất đi ý chí chiến đấu, đến lúc đó sẽ bị tráng hán này đuổi cùng giết tận, không có lực đánh trả.
Nhưng mánh khóe như thế này rõ ràng không có tác dụng với Dương Khai, nghe xong hắn cũng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi động đậy thân dưới, vận chuyện chân nguyên, cảm nhận trạng thái tự thân.
Vì Úc Mạt mà bây giờ tốc độ vận chuyển chân nguyên của Dương Khai giảm mạnh, phản ứng tự thân cũng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều. Không giải được cấm chế của y thì hoàn toàn không thể phát huy được trình độ đỉnh cao.
Nhưng dùng để đối phó với tên tráng hán này, miễn cưỡng chắc cũng đủ dùng.
- Tiểu tử, ngươi điếc à?
Tráng hán kia không thấy đáp lại liền nổi giận gầm lên một tiếng.
Vừa dứt lời, y liền nhìn thấy thân hình Dương Khai khẽ lắc, một cỗ sát cơ ẩn chứa bỗng nhiên từ bên hông ập tới. Giữa hai chân mày tên tráng hán thoáng qua một tia thần sắc âm lãnh, khóe miệng từ từ nhếch lên, nhưng không hề có ý muốn tránh né.
Ầm…
Một âm thanh truyền đến, nhất kích của Dương Khai đánh vào chỗ thắt lưng của đối phương, nhưng lại phát hiện đối phương không hề động đậy, thân thể cứng rắn như thiết bản, lực đạo phản lại thậm chí còn khiến cánh tay hắn run lên.
Hình như thực lực của đối phương cũng không tồi! Dương Khai lập tức tỉnh ngộ, có thể thắng liền ba trận trong tử đấu tràng, kinh nghiệm chiến đấu và năng lực bản thân của tên tráng hán này đã vượt qua mức thường nhân, nếu không thì đã chết từ lâu rồi.
Nhất kích vô công, không đợi Dương Khai rút chiêu, tráng hán kia lại nở nụ cười gian ác, vô thanh mà quỷ bí. Một chưởng đao không biết giơ lên từ lúc nào, ngưng tụ hết chân nguyên toàn thân, hung hăng đánh xuống.
Chân nguyên khởi động, giữa không trung huyễn hóa ra một thanh có khí thế như cự chùy.
Công kích chưa tới, đại địa của tử đấu tràng đã lõm xuống, có thể thấy uy năng khủng bố của nhất kích này.
Thần sắc Dương Khai lóe lên, có vẻ như có chút ngây ngốc, căn bản không kịp rút tay về.
Ngay sau đó, chưởng đao trực tiếp chặt xuống cánh tay Dương Khai.
Cùng với âm thanh trong trẻo vang lên, cánh tay của Dương Khai bị chặt gãy, mềm nhũn thõng xuống. Mãi đến lúc này, hắn mới miễn cưỡng lùi ra, chậm rãi kéo giãn khoảng cách với tráng hán.
Trên khán đài, một trận reo hò.
Những Ma tộc nhận xem trận chiến kia vốn nhìn thấy Dương Khai đeo mặt nạ xuất tràng, bộ dạng bình tĩnh, còn cho rằng hắn có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng không nghĩ chỉ một lần giao phong đã bị chặt gãy cánh tay, thực là khiến họ thất vọng vô cùng.
- A!
An Linh Nhi hét lên một tiếng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng.
Tuyết Lỵ nheo đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Dương Khai bên dưới, hé miệng cười.
Trong tử đấu tràng, Dương Khai bị nhất kích chặt gãy cánh tay mới từ từ đứng vững bước chân. Tên tráng hán kia liền ập tới trước mặt hắn nhanh như thiểm điện. Hai cánh tay cường tráng bỗng nhiên lóe ra điện hồ hắc sắc, cánh tay cũng trở nên dữ tợn đáng sợ.
Thân hình cường tráng toát ra một cỗ khí tức tanh máu tàn bạo, từng tia hàn quang hiện ra khiến người ta run sợ, rót vào lòng bàn tay, khí thế hùng hổ.
Trong lòng bàn tay của y lập tức xuất hiện hai quang cầu năng lượng lập lòe hắc sắc như thiểm điện, to bằng chậu rửa mặt, sát khí đằng đằng.
Song thủ huy động, trực tiếp bao lấy Dương Khai bên trong.
Điện mang dũng động!
Như muốn dùng nhất kích này giết chết Dương Khai!
Dương Khai không chút lực phản kháng, di chuyển dưới sự quấy phá của điện mang hắc sắc, nhưng căn bản không tránh được. Toàn thân từ trên xuống dưới bị vô số chưởng ấn ấn xuống, tiên huyết cuồng bạo phun ra, nhìn vô cùng thê thảm.
Tiếng reo hò trên khán đài truyền xuống càng lớn.
Cái bọn họ muốn thưởng thức là đại chiến nhiệt huyết sôi trào, chứ không phải là kiểu đồ sát nhất diện này.
Biểu hiện của Dương Khai thực khiến người ta vô cùng khinh bỉ. Những Ma tộc nhân ôm tâm lý may mắn đặt cược cho hắn càng chửi rủa thậm tệ, vô cùng khó nghe.
Thậm chí ngay cả Tuyết Lỵ cũng khẽ chau mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Nàng đang nghĩ biểu hiện trước kia của Dương Khai có phải là ngoài dự liệu không. Kỳ thực thì bản lĩnh thực sự của hắn không ra gì cả, nếu không sao lúc tử chiến với vũ giả đồng cảnh giới lại không chịu nổi nhất kích?
Chịu đựng công kích như vậy, căn bản là hắn không thể sống sót!
Lại là một phế vật! Tuyết Lỵ thầm hừ lạnh, dần mất đi hứng thú với Dương Khai.