Chương 990: Những ngày an nhàn kết thúc rồi?
Trò chuyện cùng thanh niên tên Thần Đồ đó, Dương Khai cố ý dò la tin tức mà mình muốn biết, thu hoạch được rất nhiều.
Dần dần, hắn hiểu rõ thêm vài thứ thông thường.
Tinh Vực mà hắn đang ở hiện giờ được gọi là Hằng La Tinh Vực, tuy diện tích rất lớn, bao quát vô số ngôi sao, nhưng lại chỉ là một phần trong vũ trụ rộng lớn.
Trong Hằng La Tinh Vực này có mấy thế lực khổng lồ chi phối vận mệnh của Tinh Vực này.
Kiếm Minh hay Tử Tinh cũng được coi là một trong số đó, ngoài ra còn có Hằng La Thương Hội, Tinh Hà Chi Tích, Di Khí Sào Huyệt cùng tồn tại cát cứ Tinh Vực này.
Dưới mấy thế lực đứng đầu này còn có các thế lực nhỏ khác, nhiều không đếm xuể.
Muốn đánh giá một thế lực có đủ hùng mạnh hay không thì phải xem thế lực này có vốn liếng sử dụng chiến hạm hay không.
Bình thường những thế lực có được loại bí bảo hình chiến hạm siêu lớn này đều được coi là thế lực một phương. Bởi vì chi phí chế tạo chiến hạm rất cao, mà duy trì cũng cực kỳ hao tốn tài nguyên.
Từ thứ cơ man thánh tinh sắp trong Động Lực thất kia là có thể nhìn ra, một bí bảo hình thuyền siêu lớn ấy mà vận chuyển thì tiêu hao bao nhiêu năng lượng.
Tiểu thế lực bình thường vốn không có năng lực đó.
- Những thế lực lớn đó quản lý rất nhiều ngôi sao tu luyện, ít thì hai ba, nhiều thì bảy tám, cũng không quá giống nhau.
Thần Đồ rõ ràng là hiểu rõ về Tinh Vực hơn Dương Khai, y cũng nhìn ra là Dương Khai mù tịt về những điều này, nên có gì nói nấy, không hề giấu giếm.
- Ngôi sao tu luyện?
Dương Khai nhíu mày.
- Chính là ngôi sao phù hợp cho sinh linh sinh sống và tu luyện.
Thần Đồ kiên nhẫn giải thích:
- Vũ trụ rộng lớn, tinh cầu nhiều không kể xiết, nhưng phần lớn các ngôi sao vì nhiều nguyên nhân mà không phù hợp cho sinh linh sinh sống, tu luyện. Những ngôi sao thích hợp cho sinh linh sống và tu luyện thì chính là ngôi sao tu luyện.
- Ra là vậy.
Dương Khai gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Nhưng những ngôi sao không thích hợp cho việc sinh sống và tu luyện đó không phải là không có chút giá trị nào, có những ngôi sao có nhiều khoáng thạch quý hiếm, có ngôi sao lại có linh thảo linh dược phong phú, đó được gọi là khoáng tinh và dược tinh. Các thế lực lớn cũng có không ít khoáng tinh và dược tinh trong tay. Tài nguyên trên những ngôi sao đó giúp bọn họ phát triển rất tốt. Đương nhiên cũng có cả những ngôi sao chết, toàn bộ tinh cầu là tử khí nặng nề, không có khoáng sản, không có dược liệu, ngay cả năng lượng thiên địa cũng không tồn tại.
Sắc mặt Dương Khai không khỏi biến đổi.
Ở Thông Huyền đại lục, vì tranh đoạt một vài mảnh đất mà các thế lực lớn thường có thể liều đến ngươi chết ta sống. Nhưng ở Tinh Vực này, lại có những thế lực có thể nắm giữ được mấy ngôi sao.
Đây là chuyện trước đây hắn đến nghĩ cũng không dám.
So với Tinh Vực, Thông Huyền đại lục kém cỏi hơn rất nhiều.
- Mỗi một ngôi sao tu luyện đều có một Tinh chủ, Tinh chủ mới là chúa tể tối cao của ngôi sao tu luyện đó. Nếu có ngày ta và ngươi có thể leo lên được vị trí đó, coi như không uổng một đời.
Thần Đồ cười ha hả, trong mắt hiện lên vẻ kỳ vọng.
- Tinh chủ có tu vi như thế nào?
- Cao thâm khó lường! Một con chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm này, bất kỳ một vị Tinh chủ nào cũng có thể búng một cái ngón tay là hủy diệt được!
Thần Đồ hít vào một hơi thật sâu.
Dương Khai nhất thời á khẩu.
Tuy Thần Đồ không nói cho hắn biết Tinh chủ có tu vi như thế nào, nhưng hắn cũng có thể đoán được rằng bọn họ chắc chắn là những cường nhân đã vượt qua Thánh Vương Cảnh.
Phía trên Thánh Vương Cảnh còn có cảnh giới cao hơn!
- Ngươi ngó ra bên ngoài coi.
Thần Đồ lặng lẽ ra hiệu.
Dương Khai nhìn theo ánh mắt của y, thấy được những ngôi sao khổng lồ xinh đẹp bên ngoài chiến hạm.
Động Lực thất nằm ở đáy chiến hạm, cũng là nơi phụ trách điều chỉnh phương hướng và tốc độ bay cho chiến hạm, cho nên ở phòng động lực có thể nhìn ra bên ngoài.
Bốn phía được trang bị những cánh cửa sổ trong suốt mà kiên cố luyện chế từ những nguyên liệu không rõ tên, xuyên qua cửa sổ này, có thể nhìn rõ bốn phương tám hướng.
- Ngươi cảm thấy những ngôi sao đó như thế nào?
Thần Đồ hỏi.
- Năng lượng thiên địa chất chứa trong đó vượt quá sức tưởng tượng!
Dương Khai trầm giọng đáp. Từ khi hắn bị lạc trong vực sâu hỗn loạn, hắn đã cảm thấy kinh hãi vì những năng lượng chất chứa trong những ngôi sao đó.
- Đúng vậy, nhìn khắp toàn bộ Hằng La Tinh Vực, không một ngôi sao tu luyện nào có thể so với bất kỳ một ngôi sao tu luyện nào ở đây. Tất cả các thế lực trong Tinh Vực đều rất muốn khai phá những ngôi sao ở vực sâu hỗn loạn này, cho dù là cực nóng như lửa, hay lạnh thấu xương tủy đều rất phù hợp cho võ giả có thuộc tính đó tu luyện. Bất cứ ai tu luyện ở đó đều sẽ đạt được thành tựu khó có thể tưởng tượng được.
- Nhưng ta nghe nói nơi này rất nguy hiểm, là cấm địa của cả Tinh Vực, nơi này có vực trường mà những ngôi sao này phát ra, hỗn loạn không chịu nổi.
- Ừ, chính là vì chúng chứa năng lượng quá khổng lồ, cho nên mới sinh ra những vực trường hỗn loạn đó, làm cho người ta bị mất phương hướng trong đó. Cũng vì nguyên nhân ấy, vực sâu hỗn loạn vẫn luôn là cấm địa của Tinh Không, không ai khai phá được nó, chớ đừng nói tới chuyện lên các ngôi sao kia tu luyện.
- Vậy chiến hạm này...
- Ngươi đừng lo, bất cứ chiến hạm nào cũng đều có tinh đồ đẳng cấp cao nhất, trong chiến hạm còn có cả đồ sư tinh thông vẽ bản đồ Tinh Vực, cho nên ở nơi đây chiến hạm chắc chắn sẽ không lạc hướng. Đó cũng là thứ mà bọn họ dựa vào. Tinh toa thì lại khác, bị ảnh hưởng từ vực trường hỗn loạn kia, bản đồ Tinh Vực trong Tinh toa sẽ rất dễ bị hư hại, cho nên không ai dám một mình điều khiển Tinh toa tới đây.
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì nơi đây không thể được gọi là cấm địa của Tinh Vực nhỉ? Có phải còn có những thứ nguy hiểm khác không?
Dương Khai đột nhiên ý thức được một vài vấn đề.
- Quả thật là có.
Thần Đồ gật đầu thật mạnh, sắc mặt ngưng trọng:
- Nhưng rốt cuộc nguy hiểm như thế nào, không ai nói rõ được. Bởi vì phàm là người tiến vào đó đều không thể sống sót trở về.
Sắc mặt Dương Khai biến đổi không chừng, nhanh chóng suy nghĩ, hắn bỗng quát lên:
- Nếu nói như vậy, thứ mà hai tỷ muội đó có là thứ mà Tử Tinh phải khẩn cấp lấy được, nếu không bọn chúng cũng không mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy vào đây.
Thần Đồ ngẩn ra, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì cũng gật đầu đồng ý:
- Ta lại không chú ý tới điểm này, nhưng rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến Tử Tinh không tiếc đưa một chiến hạm Thánh Vương cấp thượng phẩm vào vực sâu hỗn loạn đây?
Y trầm tư suy nghĩ, lại không thu được gì.
Đúng lúc này, một góc của Động Lực thất bỗng vang lên tiếng quát ngạc nhiên:
- Đoàn của Bích Nhã đại nhân đã trở lại!
Dương Khai và Thần Đồ liếc nhau, rồi cùng quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền.
Quả nhiên thấy hai vệt sáng xanh từ trong Tinh Không lạnh lẽo nhanh chóng bay vọt tới phía này.
- Những ngày an nhàn của ngươi kết thúc rồi.
Thần Đồ nhìn Dương Khai một cách thương hại:
- Ngươi định làm gì đây? Ả lẳng lơ đó đã trở lại, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Nói trước, người ả muốn là ngươi, ta đây lực bất tòng tâm, không thể giúp được gì.
- Chưa chắc!
Dương Khai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hai vệt sáng xanh đang nhanh chóng tới gần, dường như có phát hiện gì đó.
- Là sao?
Thần Đồ khó hiểu, không rõ vì sao hắn lại chẳng hề lo lắng như vậy.
- Lúc bọn chúng đi là ba người, giờ chỉ có hai trở về... Chắc là đã xảy ra chuyện bất trắc gì rồi.
Dương Khai đáp.
Thần Đồ ngạc nhiên, cẩn thận nhìn một lần nữa thì mới nhận ra quả nhiên chỉ có hai vệt sáng xanh.
Một lát sau, hai bóng người hiện ra bên dưới chiến hạm.
- Chỉ có Bích Nhã đại nhân và Liễu Sơn đại nhân, không có Lưu Sa đại nhân!
Bên cạnh truyền tới tiếng võ giả la lên:
- Hơn nữa hình như Bích Nhã đại nhân và Liễu Sơn đại nhân bị thương.
- Tình hình thế nào!
Kha Mông bước ra từ trong bóng tối, sắc mặt lạnh lùng quát hỏi.
- Không rõ, thuộc hạ đang dò hỏi.
Người nọ nói vậy, rồi rót thần niệm vào một bí bảo có hình dạng như la bàn, dường như đang trao đổi với ai đó.
Bên ngoài chiến hạm, Liễu Sơn cũng móc ra một bí bảo có hình dáng y hệt.
Dương Khai lập tức hiểu rằng bí bảo này dùng để trao đổi cự ly xa. Lần trước hắn bị đám người Liễu Sơn dẫn về, từng thấy Liễu Sơn sử dụng nó.
Nhìn ra ngoài qua cửa sổ Động Lực thất, quả nhiên thấy Bích Nhã và Liễu Sơn mặt mũi thảm hại, trên người có nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa, như là vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết. Mỹ phụ Bích Nhã cũng không còn vẻ ung dung quyến rũ lúc trước, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và phẫn nộ, cứ ngoảnh đầu nhìn xung quanh, dường như sau lưng có ai đang truy kích.
- Ha! Ngươi đoán đúng rồi kìa.
Thần Đồ nhìn ra bên ngoài, vui sướng khi người gặp họa:
- Đáng đời, vực sâu hỗn loạn mà bọn chúng cũng dám tùy tiện xông vào, giờ thì ăn trái đắng nhé.
- Hình như chúng bị thương khi đang chiến đấu với kẻ khác, chuyện không đơn giản như vậy.
Dương Khai đăm chiêu.
- Ồ...
- Ta thấy hai tỷ muội đó một người là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, một người là Nhập Thánh tam tầng cảnh, cho dù thế nào cũng khó có thể là đối thủ của đám người Liễu Sơn được, nhưng hiện giờ bọn chúng lại một chết hai bị thương, bỏ chạy trở về...
- Còn có những kẻ khác ở trong vực sâu hỗn loạn?
Thần Đồ lập tức hiểu ý:
- Hơn nữa chắc chắn là cao thủ Thánh Vương Cảnh!
- Người của Kiếm Minh!
Dương Khai thốt lên.
- Ha ha, thế thì có trò hay để xem rồi. Không ngờ người của Kiếm Minh cũng tới đây, chắc chắn hai bên sẽ đánh nhau. Nếu thế thật thì ta sẽ có cơ hội.
Trong bóng đêm, đôi mắt Thần Đồ lóe lên hào quang sáng ngời.
- Còn chưa biết có phải vậy hay không mà.
Dương Khai cũng thầm mong đợi. Hiện giờ cục diện này nếu không có bất cứ gợn sóng gì, thì điều đang chờ đợi hắn sẽ là vận mệnh bị ả Bích Nhã đó sủng hạnh.
Hắn không muốn mình chết trên bụng đàn bà.
Cho nên hắn chỉ mong sao tình hình càng loạn càng tốt.
- Là người của Kiếm Minh! Chiến hạm của Kiếm Minh cũng tới nơi này!
Tên võ giả trao đổi với Liễu Sơn ban nãy kêu lên, đã khẳng định suy đoán của Dương Khai và Thần Đồ.
- Cái gì?
Kha Mông biến sắc:
- Bọn chúng to gan thật!
Vừa thốt xong, y bỗng ý thức được bên mình cũng lái chiến hạm vào, vẻ mặt bối rối.
Chỉ trong khoảng thời gian nói chuyện ngắn ngủi này, tên võ giả nãy nói chuyện với Liễu Sơn đã mở cửa khoang chiến hạm cho bọn chúng vào.
- Người của Kiếm Minh ở đâu?
Thần Đồ đặt tay lên trán, nhìn trái nhìn phải nhưng không phát hiện ra điều gì, không khỏi thất vọng.
- Nếu ta là Kiếm Minh sau khi tìm được hai tỷ muội đó sẽ lập tức rời khỏi vực sâu hỗn loạn này, chứ không phải đuổi tới đây khai chiến với chiến hạm của Tử Tinh!
Dương Khai chậm rãi nói.