Chương trình trọn vẹn xong xuôi, toàn bộ Thanh Dương Thần Điện đều sôi trào, mở tiệc cưới, rất nhiều tân khách nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình.
Bên cạnh hắn chợt vang lên tiếng nức nở, Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phiến Khinh La lại đang đỏ mắt, nhẹ nhàng khóc, một bên khóc một bên nhìn mình, trong đôi mắt đẹp như thanh tuyền của Yêu Mị Nữ Vương hình như còn có một tia cảm xúc khác.
Dương Khai kinh hãi, đang muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng chỉ thấy những nữ tử bên cạnh đều giống như Phiến Khinh La nhìn về phía mình. Hạ Ngưng Thường cũng nhấp nhẹ đôi môi đỏ, mặt mũi tràn đầy vẻ chờ mong.
Dương Khai lập tức minh bạch chuyện gì xảy ra, duỗi ra hai tay trái phải, kéo mấy cô nàng lại: "Không thì chúng ta cũng thành thân."
Lời này vừa ra, hai mắt của chúng nữ rõ ràng toát lên vẻ cảm động.
Trước đây một mực ở chung như thế, cũng không có cảm thấy điều gì. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người khác thành hôn, bọn họ cũng không khỏi sinh lòng hướng tới.
Mặc dù trong lòng cũng muốn, nhưng Ngọc Như Mộng lại xùy một tiếng, nói: "Bớt đi."
Dương Khai ngạc nhiên: "Như Mộng ngươi không muốn gả cho ta?"
Ngọc Như Mộng lặng lẽ nhìn qua hắn: "Mấy tỷ muội chúng ta tất nhiên là nguyện ý gả cho ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, những người khác làm sao bây giờ hay không?"
"Cái gì mà những người khác? Đâu còn người nào khác?" Dương Khai không hiểu đáp.
Tô Nhan buồn bã nói: "Cơ Dao sư tỷ. . ."
Dương Khai lập tức đỏ mặt.
Phiến Khinh La liếc mắt trông lại, nói tiếp: " Nha đầu Mạc Tiểu Thất kia."
Dương Khai ho nhẹ một tiếng.
"Còn có Nhược Tích cô nương. . ."
Dương Khai vò đầu.
Ngón tay ngọc nhỏ dài của Ngọc Như Mộng đâm vào lồng ngực của hắn: "Dương Khai, ngươi thật sự lợi hại a!"
Dương Khai bị nàng đâm đến mức phải liên tiếp lui về phía sau, cười khan nói: "Các ngươi nói Cơ Dao thì cũng thôi đi, Tiểu Thất cùng Nhược Tích thật sự không có gì với ta hết."
"Tốt, vậy thì chỉ nói Cơ Dao." Ngọc Như Mộng nhẹ nhàng cười lạnh: "Nếu như ngươi thành thân với chúng ta, Cơ Dao sẽ không thương tâm hay sao? Ngươi có chắc chắn có thể làm cho nàng tham dự với chúng ta hay không?"
Dương Khai nghiêm túc nghĩ nghĩ, thật đúng là không có điểm nắm chắc này. Quan hệ của hắn và Cơ Dao cũng có chút lén lút, không để cho người khác thấy được, nhưng Cơ Dao lại chưa bao giờ yêu cầu hắn thứ gì.
Tô Nhan nói: "Vẫn nên chờ phu quân thuyết phục Cơ Dao sư tỷ thật tốt, sau đó lại tính tiếp việc này."
"Có khả năng là cần thời gian thật lâu."
Tô Nhan mỉm cười nói: "Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, có hay không thì cũng không sao."
Dương Khai cảm thán một tiếng: "Có các ngươi, cả đời này đều thỏa mãn."
Chân tình phát ra từ tận đáy lòng, giống như có thể hòa tan huyền băng cứng rắn nhất trên đời, khuôn mặt của mấy vị nữ tử đều biến một mảnh nhu tình mật ý.
Ngọc Như Mộng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Mấy người các ngươi có thể có chút tiền đồ hay không, ít nhất cũng phải có chút lập trường của mình chứ, chớ bị hắn một câu. . . Ngô. . . Tên hỗn đản nhà ngươi!"