Editor: demcodon
Sở Từ cũng không có trực tiếp rời khỏi thôn họ Tần, mà là chậm rãi đi dạo một vòng từ cửa nhà họ Tần và đường thôn. Mặc dù thời tiết sắp lạnh, nhưng phong cảnh vẫn còn. Sở Từ và Sở Đường mặc dù là người ngoài thôn, nhưng không đáng chú ý.
"Chị, chị đang làm gì vậy? Trong túi chị rốt cuộc giấu bao nhiêu đồ thế?" Sở Đường cau mày, khó hiểu nhìn chằm chằm túi của Sở Từ.
Cái túi này được Sở Từ đặc biệt làm to thêm, không chỉ có như thế, trong áo khoác có khoảng sau chỗ giấu đồ. Lúc này Sở Từ lại không ngừng lấy ra một số viên thật nhỏ, không ngừng rải khắp nơi. Hơn nữa lúc ra tay còn che giấu người. May mắn những viên nhỏ này giống như bùn đất, rơi trên mặt cỏ cũng không nhìn ra.
"Đây là thứ tốt có thể làm cho người thôn họ Tần ngoan ngoãn đưa dì ra." Sở Từ cười ranh mãnh, lấy ra mấy viên nói tiếp: "Đây là những loại thuốc do tự chị bào chế, mỗi loại dùng dược liệu khác nhau. Loại màu đen chủ yếu dùng thảo mộc gây ảo giác, ngoài ra còn chứa bột xương và bột thịt khô hôi thối. Loại màu đỏ chủ yếu chứa cỏ long não. Nếu mèo ngửi thấy sẽ nổi điên giống như mất đi lý trí. Mà loại trước lại nhằm vào chó, khứu giác của động vật nhạy hơn con người. Chúng nó có thể dễ dàng tìm thấy những viên thuốc này và nuốt vào. Đến lúc đó, thôn họ Tần này sẽ rất thú vị. Tất nhiên chỉ hai loại này cũng không đủ, tốt nhất là viên nhỏ nhất này, nó tên là 'thuốc dụ rắn'..."
Thời tiết này, loài rắn bình thường đều chuẩn bị ngủ đông, căn bản sẽ không xuất hiện. Nhưng có thuốc dụ rắn này của nàng đảm bảo rắn toàn bộ thôn họ Tần đều sẽ phát điên.
Nói đến đây, những viên thuốc lộn xộn này là nàng bí mật bào chế ở trong không gian. Mặc dù trong cột kỹ năng dược lý có rất nhiều bài thuốc, nhưng phần lớn có tác dụng đều phức tạp. Nhưng những thứ này đối với động vật nhỏ lại rất đơn giản, nên Sở Từ đặc biệt dùng để luyện tập. Mặc kệ nàng luyện tập bài thuốc nào đều có thể tích góp một chút công đức, nên nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua mấy lại đơn giản này. Vốn dĩ nàng còn cảm thấy mấy thứ này chiếm không gian, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có tác dụng.
Sở Đường bị cô hù mí mắt giật giật, nuốt nước miếng nói: "Những thứ này sẽ không hại chết động vật chứ..."
"Sẽ không, chỉ là có thể hấp dẫn chúng nó, để cho chúng nó làm ra một số phản ứng khác thường mà thôi, không chết được." Sở Từ bĩu môi nói thẳng.
Nói xong nhìn thấy phần mộ hình thành hai bên lối đi nhỏ cách đó không xa, ánh mắt lập tức sáng lên. Không nói hai lời lập tức chạy nhanh qua, trong tay cầm một đống viên thuốc rải lên địa bàn tổ tiên nhà họ Tần. Sở Đường luôn cảm thấy cô dường như đang vẽ tranh, còn đặc biệt vẽ thành đường cong, cũng không biết rốt cuộc đang vẽ cái gì.
"Thảo nào hôm nay em luôn cảm thấy eo của chị phồng lên. Thì ra là chị để những thứ này..." Sở Đường đi phía sau nói.
Chị của cậu thật sự là người kỳ quái.
Sở Từ biết sức khỏe của dì mình không tốt. Nhưng không thể khám bệnh cho bà nên không biết dùng thuốc gì cho bà, lại sợ đến lúc đó sẽ khó lấy đồ ra khỏi không gian nên đã lấy những thứ này ra. Cho nên trước đó bên eo nhét tràn đầy, coi như thủ thuật che mắt. Dù sao trước đó nàng rất mập, trên người lại mập ra mấy ký người khác cũng không nhìn ra cái gì.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Sở Từ híp mắt giống trăng khuyết, cười một tiếng: "Đúng rồi, thuận tiện ghé chỗ bà cốt* thôn họ Tần một chuyến đi."
(*Ông đồng bà cốt: đồng có nghĩa đen là trẻ con, tâm hồn trong trắng chưa bị vẩn đục. Cốt nghĩa đen là xương, người cho thần linh mượn xác. Đồng Cốt có nghĩa là những người ngồi đồng, được xem như 'hạp căn', có tâm hồn trong trắng như trẻ nhỏ, là trung gian để thần linh mượn xác về ngự và phán truyền.)
Nói là bà cốt, kỳ thật theo nàng cũng chính là bà già gạt người. Gần như mỗi thôn đều có một hai người như vậy, chủ yếu phụ trách gọi hồn cho những đứa trẻ trong thôn sinh bệnh hoặc là bị dọa sợ; hoặc là bói toán xua đuổi tà ma. Trước kia bài trừ mê tín dị đoan nên nghề này đã mai một. Nhưng hai năm gần đây lại có người bắt đầu kinh doanh lĩnh vực này.