Editor: demcodon
Hàn thị mới bị bệnh xong, sức khỏe vẫn chưa khỏi hẳn, bị Sở Từ cầm thức ăn nhét mạnh vào miệng như vậy suýt nữa thì nghẹn, cơn tức giận vẫn chưa nguôi.
"Ông Lữ, tôi cũng không có thói quen thay đổi tổ tiên, ông muốn nhận con gái nuôi... có thể tìm mụ phù thủy này. Tôi nghĩ, đừng nói là làm con gái nuôi của ông, cho dù kêu bà ly hôn với ông Võ rồi gả cho ông, trong lòng bà còn cầu không được." Sở Từ cười khẩy một tiếng.
"Sở Từ! Cô đừng khinh người quá đáng!" Ba Võ nhất thời tức giận nói với Sở Từ.
"Thế nào? Con trai bị bán, không dám trút giận lên vợ mình, nên xem tôi làm nơi trút giận à?" Sở Từ mỉm cười liếc mắt nhìn Võ Thuận một cái lại nói tiếp: "Vô dụng như vậy cũng khó trách tặng con trai ông cho người khác. Tôi thấy con trai cả và cháu nội này cũng đừng cần nữa, cùng tặng cho ông Lữ không phải rất tốt sao? Hơn nữa, tôi thấy trong lòng con trai cả của ông còn cầu mà không được kìa."
Anh cả của Võ Thuận ngồi bên cạnh không ngừng uống rượu, sắc mặt vợ của hắn cũng không tốt, rõ ràng chính là ghen tỵ.
Quả nhiên đã trải qua những ngày bán nhà vay tiền, lòng của cả nhà này đều tan rã.
Trong lòng ba Võ vốn có trở ngại. Lúc này nghe những lời Sở Từ nói theo bản năng cũng nhìn về phía con trai cả của mình, nhìn thấy dáng vẻ của nó trong lòng cũng chợt lạnh đi.
Đáy lòng lại dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Vì chút tiền, nhà không thành nhà, con trai không giống con trai...
"Thằng cả, con nói có phải con cũng chê ba vô dụng hay không?" Ba Võ tức giận.
Võ đại vừa nghe câu này nhất thời nhíu mày nói: "Ba à, chúng ta đang ăn cơm đó. Ba quậy cái gì, vốn dĩ gần đây đã rất rắc rối, thật vất vả có chút cơ hội. Ba hãy thành thật một chút."
Hắn cũng muốn báo hiếu với ba mẹ. Nhưng ba mẹ vì em trai mà phá hư chuyện này, cả gia đình cũng không còn. Nhà mẹ vợ đối với hắn đều lạnh nhạt, đâu giống tay bắt mặt mừng giống như trước kia chứ. Hơn nữa mấy chị em trong nhà vợ, mấy anh em rể cột chèo với hắn, lúc này cũng không biết đang chê cười hắn như thế nào.
Bây giờ hiếm khi có được cách có thể cải thiện tình hình trong nhà, ba vậy mà còn quậy lên.
Ông Lữ này vẫn không nhìn trúng hắn. Nếu như nhìn trúng hắn, đừng nói là làm con trai cho người khác. Cho dù làm cháu nội thì hắn cũng vui vẻ đồng ý.
Lời nói của Võ đại lại càng kích./ thích ba Võ nhiều hơn, cả người run rẩy. Ông liếc mắt nhìn ông Lữ, lại liếc mắt nhìn vợ mình, đột nhiên dùng tay nắm chặt thành bàn rồi nhấc mạnh lên. Trong chớp mắt, toàn bộ đồ vật trên bàn đều đập xuống đất, rơi rải rác. Người ngồi xung quanh bàn đều trốn thật nhanh, nhưng cũng bị dầu mỡ văng trúng quần áo.
Hàn thị thật vất vả rút được đống thịt ra khỏi miệng lại bị chồng làm cho sợ hãi. Bà nhìn thoáng qua gương mặt đã không còn tươi cười của ông Lữ thì đột nhiên tức giận: "Ông nổi điên cái gì hả? Hôm nay là ngày quan trọng của con trai, trong lòng ông không thoải mái thì về nhà nói sau. Bản thân vô dụng còn muốn xấu hổ ở bên ngoài. Tại sao số của tôi lại khổ như vậy, năm đó lại chọn tên phế vật vụng về như ông!"
Bà nghĩ đến mấy ngày ngắn ngủi mình ở trong đồng công an. Sau khi được thả ra nhà đã bị chồng bán, bà tức giận đến mức cả người khó chịu. Chồng của bà tại sao ngu ngốc như vậy? Bị Sở Từ bày đường này đến đường khác, thời điểm mấu chốt cũng không được việc, đến mức phải bán nhà vay tiền.
Hơn nữa, bà còn nghe nói số tiền bồi thường ban đầu không nhiều như vậy, đều bởi vì chồng tự mình đi tìm con ranh con Sở Từ này giúp đỡ mới có thể chịu thiệt lớn như vậy. Thật không biết đầu ông dùng để làm gì lại tin tưởng lời Sở Từ nói? Còn ngại mình bị Sở Từ hại không đủ sao?
Sớm biết trước như vậy, mấy chục năm trước bà còn không bằng gả cho Lữ Lương Tây. Ít nhất Lữ Lương Tây này không ngu ngốc như vậy.