Editor: demcodon
Hai người phụ nữ Thôi Hương Như và Tần Trường Tố này đã tò mò đến cực điểm. Chỉ là ngược lại cũng không nghĩ Lữ Lương Tây không có ý tốt. Dù sao ông ta đã lớn tuổi, đừng nói làm ba của Sở Từ, cho dù làm ông nội cũng miễn cưỡng có thể thông qua.
"Lần này em xem như đá phải tấm ván cứng rồi." Sở Từ thở dài, cũng đang suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
"Em có ý gì?" Tần Trường Tố hồi hộp, vội vàng nói: "Em đừng nói với chị, ông già kia thật ra là muốn em làm vợ của Võ Thuận, thuận đường thay thế cô vợ thanh mai trúc mã của hắn?"
Sở Từ liếc mắt xem thường: "Chị cũng thật biết suy nghĩ. Nhưng... nó còn nghiêm trọng hơn như thế."
Sở Từ đã nói nghiêm trọng, Tần Trường Tố và Thôi Hương Như càng căng thẳng. Hai người không dám thở mạnh sợ nghe nhầm câu gì.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì em nói nhanh đi? Cứ phải làm cho chị sốt ruột muốn chết à? Bình thường em rất sảng khoái mà, tại sao đến lúc mấu chốt lại câu giờ như vậy?" Tần Trường Tố nóng nảy, vội vàng nói.
"Ông già kia muốn em làm vợ nhỏ, nói gương mặt của em vượng phu vượng tử. Nếu có thể cưới vào, cho dù ông ta sắp xuống mồ cũng có phúc sinh con trai." Sở Từ xoa giữa trán. Mặc dù cảm giác được người khen vượng phu vượng tử cũng không tệ lắm. Nhưng đối phương lại là một ông già, không chỉ già mà còn xấu, vừa nghĩ đến ông ta thì nàng không nhịn được muốn ói ra nửa ký thức ăn.
"Hả? Vợ nhỏ?" Tần Trường Tố đột nhiên cao giọng, sợ hãi không biết nên nói cái gì. Sau một hồi lâu mới mắng chửi: "Ông ta là thứ gì vậy? Nửa người sắp xuống đất rồi, thứ đồ chơi đó còn không biết có thể sử dụng hay không, lại còn muốn hại đời em? Em họ, cơn giận này tại sao chúng ta phải chịu chứ? Tên chó chim kia giả bộ thàng cốt cách và phong thái của tiên, đã vậy còn không biết xấu hổ!"
Mắng thì mắng, Tần Trường Tố cũng biết rõ ông Lữ này khó đối phó. Nếu không Sở Từ cũng sẽ không có biểu cảm này.
"Ông ta không phải thích Võ Thuận sao? Đã có con trai, tại sao còn có thể nghĩ đến... Sở Từ? Em xem bây giờ liên lạc với Đại đội trưởng Từ còn kịp không?" Thôi Hương Như cau mày, cũng bắt đầu lo lắng.
Mặc dù Từ Vân Liệt đi lính, nhưng cũng có thể xin nghỉ phép chứ?
"Loại chuyện này không đáng làm phiền anh ấy." Sở Từ rất bình tĩnh vỗ lưng Thôi Hương Như: "Hai chị cũng đừng có sốt ruột, mọi chuyện cũng không có tệ như vậy."
Vậy mà còn không tệ? Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần Trường Tố lại nói: "Nếu không... em tìm một chỗ tránh đầu sóng ngọn gió trước đi? Ông Lữ này cũng không có khả năng vẫn luôn ở chỗ chúng ta, chờ ông ta đi rồi em hãy trở về. Em thấy thế nào?"
"Không phải trước đó Đại đội trưởng Từ muốn em đi theo đến thủ đô sao? Cậu ấy không thể về, nhưng em có thể đi đến đó nha!" Thôi Hương Như lại nói tiếp.
Sở Từ lập tức dở khóc dở cười: "Chị Hương Như, chị đừng luôn nghĩ đến việc cho em gia nhập với anh Từ nữa, đi lính bên ngoài không dễ dàng đâu. Nếu như có nhiệm vụ chính là con đường sống chết. Sở Từ em cũng không phải kẻ ngu dốt chỉ biết kéo chân sau..."
Thôi Hương Như há miệng nói: "Vậy trước kia chị kéo chân sau của em thì sao? Em cũng không có ghét bỏ. Vậy Đại đội trưởng Từ nếu thật lòng thích em tự nhiên muốn bảo vệ em thật tốt. Nếu không uổng công cậu ấy làm lính..."
"Bây giờ chị miệng lưỡi sắc bén, em không nói lại chị." Sở Từ bĩu môi: "Như vầy đi, nếu thật sự không có cách em sẽ tìm anh ấy. Hai người thấy có được không?"
Nếu Từ Vân Liệt chỉ làm lính bình thường thì nàng sẽ không cẩn thận như vậy. Nhưng dù sao hắn khác với binh lính bình thường. Bây giờ thật vất vả trở về quân đội, vẫn là tập trung kiếm quân công thì tốt hơn, bận bịu những chuyện vặt vãnh nàng mang đến thật không đáng.