Editor: demcodon
Những lời Sở Từ nói là điều mọi người chưa nghĩ đến. Nhưng bây giờ vừa bị nàng nhắc nhở, một đám đầu óc cũng quay cuồng.
Sở Từ xưa nay đều nói được thì làm được. Trước đây nói muốn mở xưởng thì xưởng cũng hoàn thành. Sau này nói xây nhà máy, bây giờ nhà máy cũng đã xây lên. Thậm chí còn không mất nhiều thời gian để đạt được điều mà người khác thậm chí không dám nghĩ đến. Mà bây giờ nàng lại nói tương lai trong nhà máy sẽ cần càng nhiều người, điều này mọi người tự nhiên cũng tin theo.
Công nhân càng nhiều cũng phải ăn cơm chứ? Thay vì lên thị trấn mua thì còn không bằng mua nguyên liệu nấu ăn ở trong thôn gần đây.
Bây giờ sản lượng lương thực và rau dưa đều tăng lên, trong nhà căn bản ăn không hết. Nếu có người thu mua tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người cũng phiền muộn hơi ngượng ngùng.
Trong đó có người không chịu nổi lương tâm lên án, chủ động nói: “Sở Từ, nghe lời này của mày là có ý gì? Là biết rõ chúng tao... đã nhận tiền của người khác hả?”
Vừa dứt lời, xung quanh im lặng. Nhưng người đến gây rối toàn bộ đều không còn mặt mũi gặp người.
“Tôi biết, người tìm mấy người tên Lữ Lương Tây, là một doanh nhân giàu có đến từ nơi khác. Có lẽ bọn họ còn hứa sẽ mở nhà máy bên này cho mấy người một công việc ổn định. Nhưng tôi chỉ có thể nói, mấy người tốt nhất đừng tin, bên Cảng Thành thu nhập nhiều hơn bên chúng ta. Đến chỗ chúng ta xây nhà máy cũng không có lời. Nói theo cách này, ở Cảng Thành, ngài Lữ có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu trong một năm. Nhưng khi đến chỗ chúng ta, mặc dù ông ta bỏ ra một số tiền nhỏ. Nhưng vẫn rất khó kiếm được tiền, loại chuyện tốn công vô ích này người có đầu óc như ông ta sẽ không làm.” Sở Từ ăn ngay nói thật.
Mọi người cũng nghe không hiểu đường lối kinh doanh Sở Từ nói. Nhưng cũng biết rõ huyện Y Thủy bên này không có mấy nhà triệu phú, ở đâu ra hàng trăm ngàn rồi hàng triệu cho người khác kiếm? Trừ khi ông Lữ kia là kẻ ngốc mới có thể chọn một nơi nhỏ như chỗ bọn họ vớt nước luộc.
“Sở Từ, tại sao mày không nói sớm?” Lại có người nói.
Sở Từ vừa nghe lại không khỏi nhướng mày cười: “Tôi nói mấy người còn có tiền lấy sao?”
“Cuộc sống của mọi người đều không tốt, trong lòng tôi đều biết rõ, có người đưa tiền tới cửa tôi cũng không thể ngăn cản. Tất nhiên, lần này mọi người chỉ là tìm công lý cho bản thân, không sao cả. Nhưng lần sau, tôi hy vọng mọi người có thể suy nghĩ cẩn thận.”
“Sở Từ tôi cũng không phải loại người không thấu hiểu tình cảnh của người khác. Nếu tương lai có người cho mấy người lợi ích hoặc là mấy người phát hiện ai không tốt cho nhà máy của tôi. Hơn nữa nếu nói chuyện này cho tôi biết, tôi cũng sẽ trong khả năng cho phép cho mọi người một chút cảm ơn. Nhà máy là của tôi, nhưng lợi ích là của mọi người.”
Trong thôn có nhiều đất, trước đây không ai trồng. Nhưng bây giờ có rất nhiều người đã nhận thầu đất bắt đầu trồng thảo dược, thay vì bán ở xa, còn không bằng bán cho nhà máy của nàng gần đây.
Đương nhiên, trước đây Sở Từ đã nói yêu cầu về dược liệu với thôn trưởng mới có thể đảm bảo đôi bên cùng có lợi.
Câu lợi ích là của mọi người của Sở Từ làm cho rất nhiều người cảm động trong lòng.
Sau khi Sở Từ xây nhà máy, trong thôn được lợi rất lớn. Mọi người cũng đều là người có mắt, đều có thể nhìn thấy. Ví dụ như lúc xây nhà máy, được mời đều là thôn dân địa phương; nghe thôn trưởng nói sau khi cấp trên nghe nói có người xây nhà máy dược phẩm còn cổ vũ khắp nơi, gửi một số tiền xuống chuẩn bị sửa lại con đường đất, vv...
Đương nhiên, sở dĩ nhà máy nhỏ của Sở Từ thu hút sự chú ý của cấp trên một mặt thật sự là cổ vũ người dân tự phát triển kinh kế. Mặt khác là bởi vì trong nhà máy có cổ phần của Thẩm Dạng. Người thường không biết Thẩm Dạng, nhưng trong huyện lại cực kỳ quan tâm nhân vật này.