Chương 7: Đánh Chính Là Ngươi
Âm thanh phía sau kia, Mục Vân cũng không lạ lẫm.
Mục Tiền, quản gia của Mục gia gia tộc chi nhánh Bắc Vân thành. Lão già này ứng với tên của hắn - Mục Tiền, trong mắt chỉ có tiền, điển hình thế lực nhãn.
Mục Vân biết, mặc dù hắn bị phân phối đến bàng chi Bắc Vân thành, thế nhưng mỗi tháng cũng là có gia tộc cho Nguyệt Cung (lương tháng), Dĩ Cung chi tiêu hàng ngày.
Ngay từ đầu, Mục Tiền này còn cắt xén Nguyệt Cung của hắn, sau đó càng dứt khoát, trực tiếp không cho.
Trước kia Mục Vân, trời sinh tính đần độn, thân phận thấp, không dám nói gì, nhưng hôm nay, Mục Vân đã đổi thành một người khác.
Mục Vân mặt lạnh lấy, không nhịn được nói.
- Chuyện gì?
Mục Tiền chắp hai tay ra sau lưng, ưỡng cao bụng lớn, một tư thái nhìn xuống hạ nhân nói:
- Tiện cốt đầu nhà ngươi, còn hỏi ta chuyện gì? Tộc trưởng và mấy vị trưởng lão tìm kiếm một mối hôn sự cho ngươi, muốn ngươi đi gặp mặt, chọn thời gian kết hôn. Loại chuyện nhỏ nhặt này, còn để ta tự mình đi một chuyến, thật sự là phiền phức.
- Năm nay, Mục Vân đã mười chín tuổi, đúng là đến tuổi tác nên thành hôn. Thế nhưng hôn nhân gia tộc an bài cho hắn lại không thể không làm cho hắn hoài nghi. Hắn biết, trước đó Mục Vân ở trong Mục gia chi nhánh có địa vị gì!
- Còn đứng ngây đó làm gì? Đi nhanh lên! Đồ phế vật, thế nào, gia tộc an bài hôn sự cho ngươi, cao hứng quên hết tất cả rồi à?
Nhìn thấy Mục Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ không đi, Mục Tiền nhịn không được hùng hổ nói. Gia hỏa này, hiện tại cảm giác là lạ, trước kia mỗi lần nói hắn làm cái gì, sẽ chỉ gật đầu đi làm, bây giờ lại không giống.
Nghe được tiếng quát của Mục Tiền, Lục Khiếu Thiên và Mạc Vấn đứng sau lưng Mục Vân không khỏi nhíu mày. Dù nói thế nào, Mục Vân cũng là một thiếu gia, bị một hạ nhân vênh mặt hất hàm sai khiến mắng đến mắng đi, đúng là có phần không tưởng nổi.
Chỉ là Mục Vân lại cười đắng chát một tiếng, bước lên phía trước một bước, ánh mắt đánh giá Mục Tiền.
Nhục thân nhất trọng Thối Thể cảnh!
Mặt hàng như vậy mà cũng dám nói năng lỗ mãng đối với mình. Lần nữa tiến lên trước một bước, Mục Vân xoa xoa tay.
Ba... Đột nhiên, không hề có điềm báo trước, một bàn tay của Mục Vân đã dán trên mặt Mục Tiền, một âm thanh tát lên mặt vang lên, tràng diện, nháy mắt yên tĩnh. Mục Vân tay nâng chưởng rồi, trên mặt Mục Tiền còn in một dấu bàn tay đỏ rực, bất ngờ xuất hiện, gương mặt dần dần sưng phồng lên.
- Ngươi... Ngươi dám đánh ta?
Ba... Lại là một bàn tay rành rành xuất hiện tại một bên khác trên gương mặt của Mục Tiền, lần này hai bên gương mặt Mục Tiền,triệt để sưng phồng lên.
- Đánh chính là ngươi, ghi nhớ, ta là thiếu gia Mục gia, ngươi là hạ nhân Mục gia, sau này còn mắng ta như vậy, cũng không phải là chuyện hai bạt tay!
Bỏ xuống câu nói này, Mục Vân quay người rời khỏi. Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, phượng hoàng rụng lông không bằng gà. Một tiểu tiểu quản gia cũng dám chửi mình là phế vật, tiện cốt đầu, Mục Vân cũng càng hiểu rõ, việc cấp bách bây giờ là phải tăng lên thực lực của mình. Chỉ là tố chất của thân thể này, thực sự quá kém. Chỉ mới hung hăng tát Mục Tiền hai bàn tay, mà hai tay của hắn đã giống như muốn gãy mấ, truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn. Xem ra, lực lên tăng thực đã như lửa sém lông mày!
Nhìn thấy Mục Vân lôi lệ phong hành, tát Mục Tiền hai bàn tay đứng giống như mộng, tâm tư của Lục Khiếu Thiên và Mạc Vấn đứng sau lưng khác biệt.
Lục Khiếu Thiên vẫn biết, Mục Vân thiên tính nhu nhược, từ trước đến nay nhẫn nhục chịu đựng, hiện tại lại như hoàn toàn đổi một người. Trước kia, hắn tuyệt đối không tin, Mục Vân dám tát Mục Tiền.
Chỉ là một màn này, rơi vào trong mắt Mạc Vấn lại là một loại lý giải khác.