Hai tay Giang Khải nắm chặt gai độc, dùng hết sực lực cả người hung hăng cắm gai độc vào khuôn mặt xấu xí của con Nhân kiểm thú kia.
Gai của Độc thứ dã trư thật sự cứng rắn, cộng thêm Giang Khải nắm bắt thời cơ đánh lén cực tốt, một kích toàn lực gai sắt đâm thẳng vào khuôn mặt Nhân kiểm thú, đi sâu vào cổ họng!
Giọng nữ của hệ thống Thiên Chức vang lên.
【 Hoàn thành đánh giết, lấy được 2 kinh nghiệm, khoảng cách tăng cấp còn thiếu 98 điểm kinh nghiệm. 】
【 Thu hoạch được món đồ “Xác Trường cảnh nhân kiểm thú” (có thể mổ xẻ) 】
Nhân kiểm thú trên mặt đất đột nhiên biến thành một tấm thẻ, hoa văn vẽ trên tấm thẻ là trạng thái chết của Nhân kiểm thú.
“Giang Khải!” Trụ Tử quay đầu, kích động nhìn về phía Giang Khải.
Nhưng Giang Khải đâu có thời gian quan tâm thăng cấp cái gì, nhặt tấm thẻ trên mặt đất lên vội nói với Viên Trụ, “Rời khỏi nơi này trước, nhanh!”
…
Giang Khải và Viên Trụ trốn trong đám nham thạch ở bờ sông.
Khu thí luyện không có chỗ an toàn tuyệt đối, tình huống của hai người cũng tốt không thể đi quá xa.
Nơi này thuận tiện cho Trụ Tử xử lý vết thương, cũng dễ phát hiện dã thú, hai người chỉ có thể nghỉ ngơi ở đây trước.
Thương thế của Trụ Tử rất nghiêm trọng, trên người có nhiều vết thương không ngừng chảy máu.
Giang Khải tự hỏi, nếu mình chịu thương thế nghiêm giọng giống vậy có lẽ đã chết.
Giang Khải đơn giản rửa sạch vết thương giúp Trụ Tử, tiếp theo chỉ có thể chờ đợi hắn ta tự chống đỡ.
Trạng thái của Trụ Tử cũng không tệ, sau khi thấy Giang Khải có vẻ rất hưng phấn.
“Giang Khải, ta vẫn đang tìm ngươi!” Trụ Tử cũng không để ý đến thương thế của mình, “Ngươi biết không, ta chuyển chức rồi!”
Giang Khải nhíu mày, “Đã nhìn ra, ngươi chưa chuyển chức đã sớm chết, nhưng ngươi lấy đâu ra tài liệu chuyển chức?”
“Nói ra chắc ngươi không tin, ngươi còn nhớ nam nhân bị đuổi giết mà chúng ta gặp được ở trong ngõ tối không?”
Giang Khải suy nghĩ, gật đầu, “Nhớ kỹ.”
“Hắn chạy trốn đến chỗ nhà chúng ta, ta cứu hắn, hắn cho ta một phần tài liệu chuyển chức.”
“Vậy cũng được?” Giang Khải ngạc nhiên nói, “Hắn là ai?”
Việc ở trong ngõ tối rắc rối, đây không phải việc mà đám dân chúng thấp cổ bé họng như bọn họ có thể hiểu rõ, Giang Khải vẫn hy vọng Trụ Tử tránh xa rắc rối.
“Hắn nói hắn không phải người xấu, ôi, dù sao hắn cũng đồng ý với chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi.” Trụ Tử nói.
Giang Khải gật đầu, xem ra tốt nhất nên đến nhà Trụ Tử xem thử.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại người kia có thể cho Trụ Tử tài liệu chuyển chức, ít nhất cũng là người có ơn tất báo.
“Hắn đưa cho ngươi tài liệu gì?”
Trụ Tử hoàn toàn không để ý vết thương trên người, cười hì hì nhìn về phía Giang Khải, “Võ đồ!”
“Võ đồ?!” Nghe được hai chữ này, Giang Khải thật sự sợ ngây người.
Mười mấy năm trước từng xuất hiện một phần tài liệu chuyển chức Võ đồ, lúc đó giá sau cùng đạt đến 51 triệu liên minh tệ kinh người!
Không hề nói khoa trương, Võ đồ là chức nghiệp mạnh nhất Hoa Hạ, cũng có thể là át chủ bài để chống lại chức nghiệp mạnh nhất của quốc gia khác!
Nếu bán tài liệu này đi, có số tiền kia nhà Trụ Tử có thể trực tiếp bước vào hàng ngũ phú hào.
Trụ Tử thấy vẻ mặt của Giang Khải cũng muốn biết hắn đang suy nghĩ điều gì, tiếc nuối lắc đầu nói, “Ta cũng muốn bán đi, nhưng lúc người kia đưa tài liệu cho ta đã đưa ra một điều kiện, đó là ta nhất định phải thông qua thí luyện người mới, nếu năm nay không thông qua, sang năm có phải mua giấy xác nhận tư cách cũng phải đến!”
“Hắn nói, ta nhất định phải trở nên cường đại.”
Giang Khải cau mày, điều kiện này nghe hơi kỳ quái.
Điều kiện tốt như vậy, hình như cũng không có chỗ gì xấu với Trụ Tử.
“Đúng rồi, Giang Khải, ngươi thế nào? Tài liệu tàn khuyết thành công không?”
Giang Khải kể lại trải nghiệm của mình một lần, “Vận khí không tệ, cuối cùng đã thành công, chỉ cần thông qua thí luyện người mới thì ta có thể kiếm tiền.”
“Dân cờ bạc… Chức nghiệp mới!” Viên Trụ ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải không quan tâm nói, “Mặc kệ nhiều như vậy, mục đích chủ yếu để ta đến Thiên Chức là kiếm tiền. Hiện tại mấu chốt nhất là thông qua thí luyện người mới.”
“Thí luyện người mới này thật đáng sợ.” Giang Khải nói từ đáy lòng.
Bọn họ mới đến thí luyện người mới nửa ngày, hai người đều là vừa trở về từ cõi chết!
Trụ Tử cũng thấu hiểu rõ ràng điều này, hiện tại hắn ta có chức nghiệp mạnh nhất Hoa Hạ nhưng cũng suýt chết trong buổi tối thí luyện đầu tiên!
“Đúng rồi, cây gai sắt của ngươi ở đâu ra? Ta cũng muốn kiếm một cây.” Trụ Tử kỳ quái hỏi.
Giang Khải trợn mắt liếc nhìn Trụ Tử, “Ngươi cũng muốn kiếm một cây? Đây là gai sắt của Độc thứ dã trư! Kiếm thế nào… Thuyền cỏ mượn tên(1)!”
(1) 草船借箭: Thảo thuyền tá tiễn: câu chuyện Khổng Minh dùng thuyền cỏ để mượn tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích, truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa; chỉ việc vận dụng trí mưu, mượn sức người sức của của người khác để đạt được mục tiêu của mình.