Đại khái không muốn nhắc đến việc trúng tên, Giang Khải chuyển đề tài.
“Lại nói, giết một con Nhân kiểm thú chỉ có 2 điểm kinh nghiệm, thăng cấp cần 100 điểm, độ khó thăng cấp trong Thiên Chức lại khoa trương như vậy sao.”
Trụ Tử lắc đầu nói, “Hoa Hạ có bao nhiêu người chơi, năm mươi năm mới chiếm lĩnh được khu vực 100 ngàn cây số vuông, chắc chắn rất khó.”
Huynh đệ tốt trải qua việc mỗi người một ngả trước đây, bây giờ gặp lại trong Thiên Chức khiến hai người rất vui vẻ.
Quan trọng hơn là, hiện tại hai người đều hoàn thành chuyển chức, Viên Trụ càng lấy được chức nghiệp mạnh nhất Hoa Hạ hiện nay, Võ đồ!
Hai người so sánh thuộc tính một chút.
Bốn hạng thuộc tính của Trụ Tử, lực lượng 8, thể trạng 8, nhanh nhẹn 5, tinh thần 5.
Thiên phú nghề nghiệp của hắn ta tên là “Huyết mạch võ giả”.
Lúc chuyển chức, tăng cấp, tất cả thuộc tính đều tăng thêm ngoài định mức, lần đầu chuyển chức, lực lượng và thể trạng của hắn đều ngoài định mức tăng thêm 2 điểm thuộc tính, nhanh nhẹn và lực lượng ngoại định mức tăng thêm 1 điểm.
Nhìn từ thuộc tính sau khi hắn chuyển chức, trong thuộc tính ban đầu của hắn thì lực lượng và thể trạng đều là cấp bậc “hiếm thấy”.
Trong trận chiến khác, nếu bản thân ở trong trạng thái “kích hoạt tiềm năng”, công kích sẽ kèm theo hiệu quả “chân lực”.
Cái gọi là hiệu quả chân lực có đánh lui, phá phòng, uy hiếp, chân khí công kích cùng đủ loại hiệu quả, tương lai có được vũ khí thì loại hiệu quả này có thể trực tiếp chuyển thêm vào vũ khí, theo đẳng cấp chức nghiệp tăng lên, hiệu quả sẽ càng mạnh.
Thấy thiên phú chức nghiệp của Trụ Tử, cuối cùng Giang Khải hiểu vì sao tài liệu chuyển chức Võ đồ có thể bán được giá trên trời.
Thuộc tính cơ sở được thêm nhiều thì thôi đi, thiên phú chức nghiệp càng đáng sợ hơn!
Quả nhiên là chức nghiệp dành riêng cho chiến đấu.
Sự ngạc nhiên của Trụ Tử càng rõ rệt hơn Giang Khải.
“Đệt, sao nhanh nhẹn và lực lượng của ngươi lại cao như vậy?! 12 điểm là cái quỷ gì! Còn có thể trạng cũng bằng với ta!”
Giang Khải nói, “Ta chỉ có thuộc tính mạnh nhưng ta không có năng lực chiến đấu.”
“Ta có!” Trụ Tử kích động nói, “Ta cảm thấy chúng ta cùng đi chưa chắc đã không thể thông qua thí luyện người mới.”
Giang Khải khinh bỉ nhìn về phía Trụ Tử, “Huấn luyện viên vừa nói tổ đội rất nguy hiểm, ta thấy ngươi sợ đi một mình.”
Trụ Tử cúi đầu, cười ngây ngô nói, “Hắc hắc, có chút… Dáng vẻ Nhân kiểm thú kia như quỷ vậy, vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”
Giang Khải đỡ trán, ai nấy cũng thấy được vừa rồi ngươi bị hoảng sợ thảm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính cách nhát gan của Trụ Tử có phải càng dễ kích hoạt cái gọi là “trạng thái tiềm năng” của hắn ta không.
Hai người vốn là huynh đệ, cộng thêm thuộc tính của bọn họ có tính bổ sung rất mạnh, cho dù có huấn luyện viên cảnh cáo thì Giang Khải cũng không từ chối Trụ Tử.
Đúng lúc này, một tảng đó lớn sau lưng Giang Khải truyền đến một giọng nói yếu ớt.
“Cái đó… Nếu các ngươi đã đi cùng nhau, có thể, có thể dẫn theo ta không?”
Giang Khải vội vàng xoay người đứng lên, đột nhiên phát hiện một nữ tử đứng sau lưng.
Nữ tử này buộc gọn mái tóc dài, dáng người thon thả cân xứng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mỏi mệt, hoảng hốt, sợ hãi.
Quần áo trên người nàng đã biến mất, một tay che trước ngực, chỉ có điều cách che chắn này không có hiệu quả quá tốt, vị trí nào đó có xu thế được miêu tả sinh động hơn nhiều.
Trên cổ tay nàng đeo một chiếc đồng hồ, nhìn vẻ ngoài là loại cao cấp nhất.
Trên làn da của nàng dính rất nhiều bùn đất còn trộn lẫn vết máu màu đỏ, nhưng xem ra làn da của nàng rất trắng.
Trong mắt nữ nhân đầy vẻ sợ hãi và cầu xin, không biết trước đó nàng đã trải qua điều gì.
Nữ nhân lấy can đảm nhìn về phía Giang Khải và Trụ Tử, “Ta, ta suýt thì bị đào thải, nếu đi một mình, dựa vào chức nghiệp của ta e rằng không đi ra ngoài được…”
Thấy Giang Khải và Trụ Tử không nói lời nào, nàng thử nói, “Ta nghĩ, chắc các ngươi cũng cần có người xử lý vết thương giúp các ngươi…”
Nói xong, nàng chỉ mông Giang Khải.
Giang Khải cũng buồn bực, trên dưới cả người Trụ Tử đều là vết thương, kết quả cô nương này lại chỉ vào miệng vết thương của mình.
Có lẽ ngay từ đầu mình đã quay lưng về phía nàng, nàng liếc mắt một cái đã thấy đi.
Ánh mắt Giang Khải rời khỏi trước ngực nữ hài, hắn nhìn Trụ Tử một chút, Giang Khải thấy được đáp án giống mình từ trong mắt đối phương.
“Vị cô nương này, chắc thương thế của chúng ta cũng có thể khôi phục được, chúng ta có hai người vốn đã rất nguy hiểm, lại dẫn theo ngươi đoán chừng càng nguy hiểm hơn.”
Nhìn thì nhìn, dù sao sắc đẹp đứng trước mắt vẫn cần nhìn một chút, nếu không sẽ có vẻ không tôn trọng người ta, nhưng đi cùng thì thôi đi.
Nữ hài tỏ ra rất thất vọng nhưng không có ý định rời đi.
Giang Khải nhíu mày, nữ hài không đi vậy chỉ có thể đi theo bọn họ.