Thấy số liệu của mình thay đổi, Giang Khải có vẻ rất bình tình.
Một khi Lục hành xà bị phát hiện còn dễ đánh giết hơn Nhân kiểm thú rất nhiều, hiện tại bọn họ có thuốc giải của Tô Noãn Noãn, Lục hành xà đã không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với bọn họ.
Giang Khải nhặt chiến lợi phẩm đã biến thành tấm thẻ ở trên mặt đất lên, quay đầu xem xét tình huống của Trụ Tử.
“Không sao chứ.”
“Cũng may có, có thuốc giải, không có vấn đề gì… Nhưng dáng vẻ của thứ này thật sự buồn nôn! Đột nhiên xông đến làm người ta sợ muốn chết!” Trụ Tử còn chưa tỉnh hồn, ngoài miệng miễn cưỡng nói vậy.
Giang Khải đã sớm không thấy ngạc nhiên với phản ứng của Trụ Tử, ngược lại Tô Noãn Noãn còn thấy buồn cười.
“Trụ Tử, ngươi lớn lên có vẻ ngoài như vậy, lá gan lại nhỏ như vậy.”
Trụ Tử nhíu mày nói, “Ai nói ta nhát gan… Nếu không ngươi thử chút đi, thật sự rất đáng sợ.”
Tô Noãn Noãn hừ nhẹ một tiếng, “Được, lần sau ta lại đến.”
“Đúng rồi, Giang Khải giải phẫu xác Lục hành xà chút đi, ta có thể lợi dụng nọc độc của nó làm ra thuốc kháng độc, vậy chất độc của Lục hành xà sẽ hoàn toàn vô dụng.”
Không lâu sau, Tô Noãn Noãn đã phân phát thuốc chế tác cho Giang Khải và Viên Trụ, bản thân cũng sử dụng một phần.
“Lần này để ta làm mồi nhử.” Tô Noãn Noãn xung phong nhận việc, nói xong còn cố ý nhìn Trụ Tử khiêu khích.
Lục hành xà cực kỳ nhạy cảm với rung động, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi con Lục hành xà thứ hai đã xuất hiện.
Không thể không nói Lục hành xà không chỉ có năng lực ngụy trang cực mạnh, hơn nữa lúc phát động công kích có tốc độ cực nhanh, căn bản khó phòng ngực.
Cho dù Tô Noãn Noãn đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị nó cắn một cái.
Con Lục hành xà này nhảy lên từ mặt đất dưới chân nàng, đúng lúc cắn một phát vào dưới ngực Tô Noãn Noãn.
Mặc dù có áo ngực da thú nhưng dù sao cũng được chế tác thủ công trong tình huống không có tài liệu, vạt áo ngực không buộc chặt.
“Ôi chao! Con súc sinh này!” Tô Noãn Noãn ôm lấy ngực trái bị thương, khuôn mặt đỏ bừng hận không thể chửi mắng con rắn này.
Sau khi Lục hành xà thành công lại lẳng lặng nhìn con mồi, chờ đợi độc tính tái phát.
Điều kỳ quái là, đến bây giờ Giang Khải còn chưa đi xuống.
Trên cây, Viên Trụ trợn to mắt nhìn về phía Giang Khải.
“Cắn thật chuẩn, trong tình huống này mà không có thuốc giải, có phải cần hút ra chất độc không?”
Giang Khải nghiêm nghị gật đầu, “Ta thật sự lo lắng thuốc mà nàng vừa chế tạo chưa chắc đã có tác dụng…”
Trao đổi một lúc, lúc này Giang Khải mới nghĩ đến nhiệm vụ của mình nhảy xuống từ trên cây, nhanh nhẹn đến gần Lục hành xà đâm một cái giết chết.
Nhặt chiến lợi phẩm lên, trên mặt Giang Khải đầy vẻ lo lắng đi đến trước mặt Tô Noãn Noãn, “Noãn Noãn, nói trước ta không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi xem thuốc của ngươi có phải trăm phần trăm có tác dụng không?”
Tô Noãn Noãn ôm chặt ngực, trợn to mắt nhìn chằm chằm Giang Khải, “Thứ này… Chắc có tác dụng.”
“Xem ra ngươi cũng không chắc chắn lắm, có cần ta giúp ngươi xử lý vết thương một chút không, ta cảm thấy làm vậy khá an toàn.”
Đôi mắt Tô Noãn Noãn đảo một vòng, lập tức nghe ra lời nói bóng gió của Giang Khải, hô lên, “Không cần!”
“Thật sự không cần?” Giang Khải ân cần hỏi han.
“Không cần!” Tô Noãn Noãn tức đến giậm chân lại lên giọng.
Vẻ mặt Giang Khải như thường, nghiêm mặt nói, “Được, nhưng nếu ngươi cảm thấy khó chịu hoặc cần trợ giúp cứ gọi ta bất cứ lúc nào, chúng ta là đồng đội, ta tuyệt đối không chối từ.”
Tô Noãn Noãn tức đến đen mặt, nàng còn không biết trong đầu Giang Khải đang suy nghĩ cái gì sao!
“Đã nói không cần! Đám nam nhân các ngươi toàn suy nghĩ cái gì thế!” Tô Noãn Noãn tức giận nói, nhưng thấy Giang Khải chỉ nói mồm chứ không hành động lại nói, “Bao nhiêu kinh nghiệm?”
Trở về chủ đề chính, Giang Khải nói, “Chỉ bốn điểm, tốc độ thăng cấp thật sự quá chậm.”
“Không vội, thật ra từ khu thí luyện đến Hoa Hạ thành, loại trừ nhân tố nguy hiểm thì hai ngày là đủ.” Tô Noãn Noãn nói, “Đến ban ngày chúng ta cũng có thể săn giết một số dã thú có kinh nghiệm cao.”
“Chúng ta đổi chỗ khác trước đã, đừng ở nguyên một chỗ không an toàn.”
Giang Khải gật đầu, gọi Trụ Tử đến đây, ba người lập tức khởi hành.
Vừa đi không bao lâu, ba người đột nhiên cảm thấy cây rừng xung quanh như có động tĩnh.
Chưa chờ bọn họ kịp phản ứng, một bóng đen cực lớn nhảy ra từ trong rừng rậm, lao thẳng về phía Tô Noãn Noãn.
Viên Trụ vừa quay đầu lại, phản ứng đầu tiền cũng là phát ra một tiếng rít lên, “A! Quỷ!”
Giang Khải phản ứng nhanh nhất, một tay đẩy Tô Noãn Noãn ra, hai người lăn về hai phương hướng, vừa hay né tránh bóng đen này nhào đến.
“Là Nhân kiểm thú, Trụ Tử, đừng hoảng hốt, đứng vững!”
“A! Thật khủng khiếp!” Cho dù là lần thứ hai gặp được Nhân kiểm thú, Trụ Tử vẫn không vượt qua sự sợ hãi trong lòng, dù hắn ta vẫn bị dọa đến hoang mang lo sợ nhưng vẫn chỉ huy thân thể cao lớn của mình nhào về phía Nhân kiểm thú.