Chức nghiệp ban đầu của Tô Noãn Noãn là Thầy lang, tài liệu do nàng giúp đỡ lấy được.
Năng lực thực chiến của Thầy lang rất yếu, nếu nói bọn họ có thể trốn thoát, e rằng điểm mấu chốt không nằm ở Tô Noãn Noãn mà là một người khác.
“Lý bá bá, chức nghiệp của Giang Khải kia là gì?” Tô Lam Lam đột nhiên hỏi.
“Chúng ta không tra được tình huống của Giang Khải, công ty Hoàng kim la bàn đã dừng cập nhật chức năng cho đồng hồ Người không biết sợ, ngay cả sever chính cũng dừng lại chỉ là bọn họ không thông báo cho người dùng mà thôi.” Lý giáo sư lắc đầu.
“Đã rõ… Ta sẽ đi điều tra về người này.” Tô Lam Lam nói xong lại nhìn màn hình máy tính của Lý bá bá, đến bây giờ trên cơ bản có thể xác định đám người Noãn Noãn đã chạy thoát.
…
Tô Noãn Noãn xử lý vết thương cho Viên Trụ, hiện tại Trụ Tử đã rơi vào trạng thái hôn mê, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng thương thế của Tô Noãn Noãn cũng rất nghiêm trọng, trên vai máu thịt be bét, nàng không cách nào tự bôi thuốc.
Giang Khải đi tới, thản nhiên nói, “Ta giúp ngươi.”
“Sao đến bây giờ ngươi còn muốn sờ ngực ta?” Tô Noãn Noãn nhíu mày nhìn Giang Khải.
Giang Khải không trả lời, chỉ cười nhạt một tiếng cướp lấy bình thuốc của Tô Noãn Noãn.
“Trước đó ta tưởng ngươi sẽ tự rời đi, không ngờ ngươi lại nhảy xuống, không nhận ra ngươi lại dũng cảm hơn nữ hài bình thường.” Giang Khải vừa cẩn thận bôi thuốc cho Tô Noãn Noãn vừa nói.
Lúc này, Giang Khải không có cảm giác sắc đẹp mê tâm trước đó nữa.
Tô Noãn Noãn cũng dần thả lỏng cảnh giác, miễn cưỡng nở nụ cười, “Ta còn cảm thấy ngươi sẽ bỏ chạy, cũng may ngươi không bỏ chạy, nếu không ta thật sự xem thường ngươi.”
“Hừ.” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Ngươi thấy ta là người nhát gan vậy sao?”
“Lại nói, chúng ta đã chuẩn bị thăng cấp ở chỗ này, vậy gặp được loại tình huống này cũng phải lên kế hoạch trước. Nhân kiểm thú còn chưa phải mạnh nhất, vếu không đối phó được hai con Nhân kiểm thú, chúng ta vẫn nên sớm giải tán đi.”
“Bôi thuốc xong rồi, số thuốc còn lại không nhiều lắm, trên đường đi ngươi lại làm thêm một chút.” Giang Khải trả số thuốc còn lại cho Tô Noãn Noãn.
“Biết không?” Tô Noãn Noãn đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.
“Hả?”
“Trải qua lần chiến đấu này, ta càng tin tưởng tiểu đội của chúng ta hơn!” Tô Noãn Noãn nhìn về phía Giang Khải, ánh mắt kiên định, “Chúng ta nhất định có thể hoàn thành thí luyện!”
Giang Khải mỉm cười, “Không phải nhất định, mà chắc chắn! Nhanh nghỉ ngơi đi!”
Là người duy nhất không bị thương trong đội ngũ, Giang Khải tự động đảm nhiệm chức trách thủ vệ.
Đồng thời hắn cũng đang kiểm tra tình hình trước mắt.
“Cách câu cá này quá nguy hiểm, một lần chiến đấu chỉ có mấy điểm kinh nghiệm, kết quả là có hai người bị thương!” Giang Khải nói thầm, “Ngày mai phải thay đổi kế hoạch, chủ động xuất kích.”
“Còn có tốc độ lên cấp này thật sự quá chậm, phải nghĩ cách.”
Cuối cùng vận khí của đám người Giang Khải cũng không tính quá kém, có lẽ suy đoán của Giang Khải không sai, phần lớn dã thú đang đuổi đánh đại đội, sau nửa đêm bọn họ đã trôi qua bình an.
Đến sáng, Viên Trụ mở mắt ra thấy Giang Khải và Tô Noãn Noãn lập tức kêu lên, “Ta còn chưa chết?”
“Chưa chết.” Giang Khải cười nói, “Thương thế như thế nào?”
Viên Trụ nhìn phần eo một chút, lại đứng lên hoạt động mấy cái, “Còn hơi đau nhưng đã tốt hơn nhiều. Noãn Noãn, Thánh thủ nhân y của ngươi quá lợi hại.”
Tô Noãn Noãn đắc ý nói, “Đương nhiên lợi hại, tốc độ chữa trị tăng 30%, thiên phú này có tác dụng lớn hơn trong thực chiến.”
Trụ Tử gật đầu khen ngợi, bụng lại không tự chủ được phát ra tiếng ục ục.
Hắn ta xấu hổ mỉm cười, “Ăn gì trước đã.”
Hắn ta nói xong lại rút ra một tấm thẻ từ rìa quần da, “Đây là Quỷ Tinh Sơn thử mà ta bắt được.”
“ĐM, Trụ Tử, sao trước đó ngươi không nói?” Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía Trụ Tử.
Trụ Tử rụt cổ lại, “Thứ này rất khó bắt, không phải chúng ta nên ăn tiết kiệm chút sao, hiện tại trải qua mấy lần đại chiến thật sự không chịu được nữa. Đừng nói nhảm, làm đồ ăn đi!”
Kích cỡ của Quỷ Tinh Sơn thử rất lớn không khác gì mèo nhà, nhưng cũng không chịu nổi lượng ăn của Trụ Tử.
Một con Sơn thử bị ba người giải quyết trong chốc lát, một mình Trụ Tử đã ăn mất ba phần tư.
Lúc ăn cơm, Giang Khải nhìn miếng thịt Sơn thử nướng trong tay, thỉnh thoảng lại chìm vào suy nghĩ.
Bổ sung năng lượng xong, ba người lập tức di chuyển địa điểm.
Trên đường đi, Giang Khải nói với đồng bạn, “Các ngươi từng nghe nói đến ổ rắn chưa?”
Tô Noãn Noãn lập tức gật đầu, “Đương nhiên đã nghe nói, ổ rắn của Biến sắc lục hành xà, Lục hành xà là giống cái săn mồi, giống đực trông ổ, bình thường trong một ổ rắn có tám đến mười lăm con Lục hành xà.”
“Nhưng ổ rắn của bọn chúng rất bí ẩn, hơn nửa thường trốn trong vách đá bóng loáng, dù may mắn phát hiện cũng không thể đi lên.”
“Ngoài ra, nếu bị công kích nhiều lần, ngoại trừ có thuốc kháng độc hiệu quả mạnh, nếu không thuốc giải độc bình thường căn bản chưa kịp có hiệu lực đã xong đời.”