Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 44: Đừng đâm mặt

Trụ Tử gặp chuyện dễ sợ hãi, nhưng hiện tại bọn họ nhất định phải đánh cược một lần. “Noãn Noãn, ngươi tạm thời trốn trước đi.” Tô Noãn Noãn gật đầu, hiện tại nàng ở lại nơi này chỉ trở thành gánh nặng. Sau khi tiểu đội chuẩn bị hoàn tất, Giang Khải hít sâu một hơi, đứng dậy lao về phía bờ sông. Lúc đến gần doanh địa Người nhập cư trái phép, Người nhập cư trái phép có tính cảnh giác cực cao đã phát hiện hắn. Giang Khải vốn định đánh lén mấy người, có thể đánh được một người là một người nhưng hiện tại xem ra những Người nhập cư trái phép này đã nghe theo đề nghị của lông đen, đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Sao lông đen có thể quên Giang Khải am hiểu sử dụng ném gai sắt, nhất định có người đang canh gác! “Có người!” Một Người nhập cư trái phép lớn tiếng la lên, lập tức thu hút sự chú ý của đồng bạn. Giang Khải tiện tay bắn ra hai gai sắt, cũng mặc kệ có trúng hay không, xoay người bỏ chạy. Vừa thấy gai sắt cắm trên mặt đất, lông đen lập tức trợn to mắt, “Là tên kia! Kagawa, Kuroi, là tên kia, nhanh!” Người trong doanh địa lập tức nghe tiếng, mấy bóng dáng điên cuồng đuổi theo kẻ đánh lén. Giang Khải đang chạy trốn đột nhiên khóe mắt thấy một tia sáng lạnh, trong số những Người nhập cư trái phép này có người sử dụng phi tiễn công kích hắn! Cũng may Giang Khải có nhanh nhẹn cao, kịp thời tránh đi phi tiến. Hắn nhìn vị trí Viên Trụ mai phục cách đó không xa, lại quan sát đội hình đuổi theo sau lưng mình. Những người này thuộc tính thực lực cao thấp không đều, tốc độ có nhanh có chậm nên đội ngũ bị kéo ra ít nhất bảy tám mét. Trụ Tử không cách nào khống chế phạm vi lớn như vậy. Lại đi thêm một quãng đường nữa, lúc này Trụ Tử ẩn thân ở ngay phía trước, nhưng vấn đề là khoảng cách truy kích dài khiến đội ngũ Người nhập cư trái phép bị kéo dài đến 20m! Ngay lúc mọi người đuổi theo Giang Khải, Giang Lan thắng gấp, quay người lao về phía kẻ địch. Lông đen hận Giang Khải thấu xương, kẻ thù gặp mặt đỏ cả mắt, lúc này hắn ta đang đuổi theo ở phía trước nhất, cũng là người đầu tiên thấy Giang Khải quay đầu. Đột nhiên thấy Giang Khải quay đầu, loại hành động bất chợt này khiến đầu óc lông đen khựng lại. Tên này đang làm gì? Còn không đợi lông đen kịp phản ứng, Giang Khải đã lướt qua bên cạnh hắn ta, tiến mạnh vào trong đội ngũ. “Muốn chết!” Kagawa rút trường đao bên hông ra, một đao chém về phía Giang Khải. “Quỷ nhãn chuyên chú!” Giang Khải khẽ quát một tiếng, trong mắt hắn quỹ tích trường đao của Kagawa như trở nên chậm lại trong nháy mắt. Giang Khải nghiên người một cái, ánh đao sượt qua thân thể của hắn rơi xuống… Một kích thất bại, Kagawa đang muốn chém một đao nữa, chỉ là Giang Khải đã lướt qua bên cạnh hắn ta. “Không cần nương tay, làm thịt hắn!” Kagawa giận quát một tiếng. Người nhập cư trái phép sau lưng đều cầm vũ khí, một trận loạn đao chém giết người xông vào. Nhưng Giang Khải như một con lươn né trái tránh phải, lần lượt né qua lưỡi đao của đối phương. “Ngu ngốc, ta muốn giết hắn!” Tính cách của Kagawa còn nóng nảy hơn lông đen, rống giận đuổi giết Giang Khải. Thấy cảnh này, trái tim Tô Noãn Noãn núp trong bóng tối đã treo lên tận cổ họng. Đây là tranh đấu chính diện chân chính, còn là lấy một địch chín! Chỉ cần Giang Khải sơ suất một lần, bị chặt trúng một đao thì hắn chắc chắn phải chết. Mặc dù thuộc tính nhanh nhẹn của Giang Khải cao hơn bọn họ, lại có Quỷ nhãn phụ trợ nhưng phía đối diện có chín người! “Ông trời ơi! Giang Khải!” Tô Noãn Noãn vừa sợ vừa lo. Cùng lúc đó, Viên Trụ đang mai phục trong bụi cỏ, hắn ta nhìn chằm chằm Giang Khải bị đám người bao vây đang trốn tránh dịch chuyển, hầu kết lên xuống không ngừng nói một mình. “Không thể hoảng, không thể sợ, ta không thể như xe tuột xích, ta không thể như xe tuột xích!” “Ta phải thông qua thí luyện người mới!” Giang Khải đang bị kẻ địch bao vây vô cùng nguy hiểm nhưng cùng lúc những người này vì muốn vây quét Giang Khải mà không ngừng thu nhỏ vòng vây! Trong đao quang kiếm ảnh, không gian trốn tránh của Giang Khải càng ngày càng nhỏ. Hai đám khó địch lại bốn tay, trong hỗn loạn cuối cùng Giang Khải vẫn bị Kagawa cắt trúng một đao, cánh tay trái của hắn lập tức da tróc thịt bong. Giang Khải bị thương! Tô Noãn Noãn vội vàng che miệng lại, sợ mình không nhịn được sẽ kêu ra tiếng! Tình hình dần bị khống chế, cuối cùng lông đen đắc ý nói, “Tiểu tử Hoa Hạ, giết thêm ngươi coi như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức!” “Trong hiện thực lãnh thổ Đảo quốc chúng ta nhỏ hẹp, Quỷ Tinh là hy vọng của chúng ta, ta tuyệt đối không cho phép Hoa Hạ các ngươi lớn mạnh ở đây!” “Các huynh đệ cùng tiến lên, ngàn đao băm xác hắn cho ta!” Nhưng đúng lúc này Giang Khải đột nhiên quát to một tiếng, “Ngay lúc này!” Hai giây sau khi nói xong câu này, Giang Khải cũng ngây ngẩn cả người… Chỗ ẩn thân của Viên Trụ không có động tĩnh gì? Xong đời! Nhưng ngay lúc Giang Khải cảm thấy tuyệt vọng, một bóng dáng to lớn lao ra từ trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, nhảy thật cao về phía bên này. “Hám địa tiễn đạp, đánh lui!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất