Tên quân quân tiếp đón người mới kia cũng không nhịn được gật đầu, “Nói hay lắm! Có chí khí!”
Tuy Hoàng Vĩ nói năng rất cuồng vọng nhưng có Huyền Vũ công hội chống lưng, bản thân hắn ta lại có thực lực cực mạnh, hiện tại nói lời hào hùng chí khí, ai có thể nói chưa chắc không thành sự thật chứ.
…
Thí luyện người mới còn lại ba ngày, tiểu đội Giang Khải đang tăng tốc đến thẳng Hoa Hạ thành.
Lấy cường độ hiện tại của đội ngũ, trong khu thí luyện người mới đã không có dã thú có thể uy hiếp bọn họ.
Có một số việc thường rất kỳ quái, lúc có một vài sự vật khiến ngươi e ngại, cuối cùng nó sẽ đột nhiên nhảy ra, nhưng lúc một vài sự vật khiến ngươi khát vọng, nó lại trở nên xa không thể chạm.
Dọc theo con đường này, bọn họ lại không bị dã thú công kích.
Khoảng cách với Truyền tống trận càng ngày càng gần, Giang Khải không khỏi cau mày, chạm nhẹ vào con chuột nhỏ trên vai.
“Có phải ngươi quá may mắn rồi không, dọc theo con đường này lại không thấy một con dã thú nào.”
Lúc này con chuột nhỏ đã được Giang Khải tắm qua, lông tóc dính đầy máu đã biến thành màu vàng óng, đôi mắt kia linh động trong sáng trông đáng yêu hơn trước đó rất nhiều.
Nhắc đến cũng thú vị, con chuột nhỏ chỉ công nhận Giang Khải, luôn khịt mũi coi thường sự ân cần của Tô Noãn Noãn và Viên Trụ.
Tất nhiên con chuột nhỏ không có cách nào trả lời vấn đề của Giang Khải, chỉ dựa vào trên vai Giang Khải co rúc thành một cục.
Tô Noãn Noãn đi bên cạnh thấy vậy hơi dao động, khó chịu nói, “Tiểu tử này đáng yêu như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác chỉ thích ngươi?”
“Điều này còn phải hỏi sao, đương nhiên ta có sức hấp dẫn lớn rồi.” Giang Khải đắc ý nói.
Viên Trụ khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Chó độc thân từ trong bụng mẹ cũng dám nói mình hấp dẫn.”
Tô Noãn Noãn tò mò nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi chưa từng có bạn gái?”
Bị Viên Trụ vạch trần, Giang Khải hung hăng đấm vào lưng Viên Trụ một cái, sau đó hơi lúng túng nói, “Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta.”
“Điển hình không ăn được nho thì nói nho xanh.” Viên Trụ bị đấm một cái cũng không định thu liễm lại, “Noãn Noãn, từ tiểu học đến cấp ba hắn thầm mến tất cả chín nữ hài, kết quả không có can đảm nói cho người ta biết, mỗi lần đều bị người khác theo đuổi mất.”
Chuyện cũ năm xưa bị vạch trần, vẻ mặt Giang Khải lập tức trở nên xấu hổ, “Trụ Tử, ngươi có tin ta đâm ngươi thành con nhím không!”
Viên Trụ vội vàng trốn ra sau lưng Tô Noãn Noãn, cầu xin che chở.
Tô Noãn Noãn ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Chín người? Ngươi, ngươi thích nhiều nữ hài như vậy? Không nhận ra ngươi rất bác ái đấy.”
Nhớ lại lần đầu tiên Giang Khải gặp mình, đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào trước ngực mình, Tô Noãn Noãn cảm thấy lời của Trụ Tử có tám chín phần mười là thật.
Giang Khải đỡ trán, “Noãn Noãn, Trụ Tử nói mà ngươi cũng tin, chỉ cần ta nhắc tên nữ hài nào với hắn, hắn sẽ nói ta thích người ta.”
“Dù không thích cũng có thiện cảm!” Viên Trụ trốn ở sau lưng Tô Noãn Noãn, thò đầu ra lại chém một đao.
Không thể nhịn được nữa, Giang Khải đã lao về phía Viên Trụ, giơ gai độc lên kêu gào, “Ngươi xem ta có đâm ngươi không!”
“Hám địa tiễn đạp, đánh lui!”
“ĐM, ngươi làm thật! Ngươi đánh không lại ta!”
Nhìn hai đồng bọn đùa giỡn ở bên cạnh, Tô Noãn Noãn cũng thấy buồn cười.
Thật ra bọn họ đùa giỡn cũng là biểu hiện của tâm trạng thả lỏng.
Dọc theo con đường này bọn họ trải qua nhiều lần nguy hiểm, hiện tại đã sắp hoàn thành thí luyện người mới, đừng nói hai người bọn họ, ngay cả mình cũng thở phào một hơi.
Cuối cùng đã thông qua thí luyện người mới rời, khoảng cách với giấc mộng ban đầu của mình đã càng ngày càng gần.
Một ngày nào đó, nàng sẽ đứng trên đống đổ nát, đối mặt với Thú Thần cấp địa ngục đã giết chết phụ thân!
Nghĩ đến đây, trên mặt Tô Noãn Noãn xuất hiện nụ cười, bước nhanh hơn đuổi theo hai tên phía trước.
Nhưng Tô Noãn Noãn vừa chạy mấy bước đã phát hiện hai người vừa đánh nhau, lúc này lại ngồi xổm ở sau một bụi cây thấp bé.
Thấy Tô Noãn Noãn đuổi theo, Giang Khải lập tức đưa tay ra hiệu nàng im lặng, “Là bầy sói!”
“Vô ảnh lang?” Tô Noãn Noãn trợn to mắt.
Giang Khải gật đầu, “Có hơn ba mươi con, còn có một con to, có thể là lang vương.”
“Lang vương?!” Tô Noãn Noãn suýt thì kêu ra tiếng.
Nghe nói mỗi khu thí luyện người mới đều có một con Vô ảnh lang vương, lang vương thường sẽ dẫn đầu bầy sói có quy mô lớn nhất trong khu thí luyện.
Một khi gặp Vô ảnh lang vương, tương đương với gặp Tử Thần!
Cho dù là đội ngũ đẳng cấp cao như Người nhập cư trái phép, nếu gặp phải Vô ảnh lang vương cũng phải đi vòng qua!
Không ngờ lúc bọn họ sắp hoàn thành thí luyện người mới lại gặp phải Vô ảnh lang vương!
Đột nhiên, Giang Khải quay đầu nói với Viên Trụ và Tô Noãn Noãn, “Tuy chúng ta giết rất nhiều Người nhập cư trái phép, nhưng trước đó đánh chết dã thú trên cơ bản đều là ta đánh chết, hai người các ngươi cũng không có ghi chép đánh giết dã thú.”