Vũ Động Càn Khôn

Chương 747: Trở về

- E hèm!

Trước ánh mắt ngày càng ngượng ngùng hơn của nàng, Lâm Động cuối cùng hắng giọng, rồi buông tay ra.

- Ủa, sao lại thành ra thế này?

Ứng Hoan Hoan ngượng ngùng chỉnh lại y phục, mắt nhìn ra xung quanh thấy toàn bộ đã biến thành băng không khỏi sững người, hỏi.

Lâm Động, Tiểu điêu, Tiểu Viêm nhìn nhau, xem ra bản thân Ứng Hoan Hoan chẳng biết gì về sự việc ban nãy.

- Là vì trận pháp đấy!

Lâm Động giải thích qua loa, hắn không nói chuyện vừa rồi cho Ứng Hoan Hoan, vì theo hắn, chuyện thế này cứ để tự nhiên thì tốt hơn, hắn không cần thiết phải nói gì cả. Sau này sẽ có những thay đổi gì thì phải xem tạo hóa của bản thân nàng vậy…

Ứng Hoan Hoan gật đầu, cũng không hỏi sâu hơn, nàng hơi vểnh mặt lên vui mừng:

- Ta cũng đã ngưng tụ được Nguyên thần rồi!

Lâm Động cười, cũng không cảm thấy bất ngờ, thực lực vốn có của Ứng Hoan Hoan là Bát Nguyên Niết Bàn, trong cơ thể có thể tự sinh ra Nguyên Thần Lực, từ đó ngưng tụ Nguyên thần cũng thuận lợi hơn Lâm Động nhiều.

Từ khí tức của Ứng Hoan Hoan lúc này có thể thấy, tuy chưa đột phá Cửu Nguyên Niết Bàn nhưng cũng là Bát Nguyên Niết Bàn đỉnh phong rồi. Có lẽ không lâu nữa là có thể đột phá. Đó cũng là tin tốt với cuộc Thi đấu Tông phái sắp tới!

- Tiếp theo ngươi định thế nào?

Tiểu điêu tiến lại nhìn hai người rồi nói.

- Ta phải về Đạo Tông đã, không lâu nữa là đến cuộc Thi đấu Tông phái rồi!

Lâm Động hơi trầm ngâm rồi nói.

- Cuộc thi đấu này là đại sự ở Đông Huyền Vực, về cơ bản, những thế lực Tông phái có danh tiếng ở Đông Huyền Vực đều sẽ phái đệ tử ưu tú tham gia, mức độ ác liệt của nó vượt xa so với Bách Triều Đại Chiến.

Tiểu điêu nghe vậy, cười nói.

- Theo ta được biết, những cuộc thi đấu trước đây đều diễn ra ở Dị Ma Vực đúng không? Chậc chậc, đó là nơi cực kỳ nguy hiểm đấy!

- Dị Ma Vực?

Lâm Động khựng người, rồi nhíu mày:

- Ở đó có cái gì? Nguy hiểm đến mức nào?

- Một trong các chiến trường của Cuộc chiến Thiên địa thời Viễn Cổ!

Tiểu điêu cười, nói:

- Đừng hỏi ta Cuộc chiến Thiên địa là gì, nó quá xa vời, đến ta cũng không rõ nữa. Ta chỉ biết duy nhất một điều là, để đối phó với trận đại chiến đó, các cường giả trong thiên địa này đều đã tụ họp lại với nhau!

Tim Lâm Động khẽ run lên, hắn nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy trong Đại Hoang Vu Bi, không biết hai điều này có liên quan gì đến nhau không?

- Sau này khi đại chiến kết thúc, địa vực đó bị ma khí xâm thực, sinh ra một số loài ma quái vô cùng khủng bố. Tính ra cũng là hung địa của Đông Huyền Vực, mỗi kỳ thi đấu là có không ít kẻ mất mạng. Có điều, tuy nguy hiểm nhưng đó cũng có thể gọi là bảo địa. Trong Cuộc chiến Thiên địa thời Viễn Cổ, có vô số cường giả bỏ mạng, nếu có cơ duyên tốt chưa biết chừng sẽ có được bảo tàng hoặc truyền thừa, một bước lên trời.

Nghe vậy Lâm Động cũng gật gù, sức hấp dẫn lớn thế đủ để khiến người ta liều mạng vì nó.

- Các ngươi có cùng ta về Đạo Tông không?

Lâm Động nhìn hai người bọn Tiểu điêu, hỏi.

- Bọn ta không đi đâu. Ta định đưa hắn đến một nơi này xem hắn có đột phá Cửu Nguyên Niết Bàn được không. Nếu được thì ta sẽ đưa hắn đến thẳng Dị Ma Vực tìm ngươi!

Tiểu điêu nghĩ một chút rồi nói.

- Ừm!

Lâm Động gật đầu, Tiểu Viêm cùng Tiểu điêu đi rõ ràng là sẽ có ích hơn. Về Đạo Tông có khi không có điều kiện tu luyện tốt. Dù thế nào thì cùng là Yêu thú, có sự chỉ điểm của Tiểu điêu, Tiểu Viêm sẽ bớt được nhiều phiền phức.

- Nếu như vậy thì chúng ta tạm biệt tại đây. Đợi xong xuôi mọi việc bọn ta sẽ tìm ngươi.

Tiểu điêu cười, rồi vẫy vẫy tay, cũng không chần chừ thêm, bay thẳng lên không trung luôn.

- Đại ca, rồi bọn đệ sẽ đến Dị Ma Vực tìm huynh!

Tiểu Viêm cũng nhìn Lâm Động cười, rồi bay lên trên không trung, nhìn Tiểu điêu một cái rồi cả hai cùng biến thành lưu quang bay nhanh về phía chân trời.

- Chúng ta cũng trở về thôi!

Lâm Động nhìn hai người Tiểu điêu đã đi xa, khẽ thở ra rồi quay lại nói với Ứng Hoan Hoan.

- Về để ta tự đi!

Ứng Hoan Hoan gật đầu, nhìn Lâm Động cười gian xảo, rồi biến thành một đạo hồng quang bay đi, xem ra cô nương da mặt mỏng này không thể chịu được việc Lâm Động ôm bay đi rồi.

Lâm Động cười cười nhìn quang ảnh bay đi, nhưng rồi nụ cười bỗng thu lại, vì hắn cảm nhận được một luồng hàn khí rất nhỏ từ trong đạo hồng quang ấy.

Hàn khí này giống hệt với trạng thái ban nãy của Ứng Hoan Hoan. Xem ra nó ít nhiều cũng đã ảnh hưởng đến nàng. Chỉ là không biết ảnh hưởng đó liệu sẽ là tốt hay xấu?

Lâm Động khẽ thở dài, rồi cũng biến thành quang ảnh nhanh chóng đuổi theo.

o0o

Thời gian về dài gấp đôi lúc đi. Dù sao Ứng Hoan Hoan cũng là thiếu nữ, ra ngoài phải dạo chơi cho vui vẻ, còn Lâm Động vì đã giải quyết xong việc nên cũng thoải mái hơn nhiều, cộng với việc Ứng Hoan Hoan đã giúp được rất nhiều nên hắn cũng cùng nàng chơi một chuyến. Vì thế khi bọn họ trở về cũng đã qua nửa tháng!

- Cuối cùng cũng về rồi!

Đi vào trong đại trận hộ tông khổng lồ, nhìn phong cảnh quen thuộc, thân thiết, gương mặt Ứng Hoan Hoan hiện lên nụ cười ngọt ngào, hít sâu vào một hơi, nói.

- Nàng về Thiên Điện đi, ta cũng phải về Hoang Điện để Trần Chân sư thúc bọn họ biết ta vẫn còn sống!

Lâm Động vừa dứt lời bổng ngẩng đầu lên nhìn về phía xa. Ở đó có tiếng xé gió vang lên, rồi hơn chục thân ảnh lọt vào tầm mắt.

- Chết rồi, Đội chấp pháp của Tông phái, không phải đến bắt chúng ta chứ?

Mặt Ứng Hoan Hoan biến sắc vội nói.

Lâm Động nhíu mày nhìn, hắn không thấy có sự thiếu thiện ý nào từ phía bọn họ cả.

- Lâm Động sư đệ, Hoan Hoan tiểu sư muội, Chưởng giáo bảo hai người lập tức đến gặp người!

Đứng đầu Đội chấp pháp là một nam tử tầm ba mươi, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt nhìn hai người Lâm Động thì không quá nghiêm khắc mà ngược lại còn có nét cười khi thấy Ứng Hoan Hoan có ánh mắt trốn tránh mình.

- Đa tạ sư huynh!

Lâm Động thầm thở phào một hơi, hắn cung tay với Đội chấp pháp, kéo Ứng Hoan Hoan nhanh chóng bay vào sâu trong Đạo Tông. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen360.com

- Đúng rồi, Hoan Hoan tiểu sư muội, Tề Lôi sư thúc bảo muội về thì lập tức trả lại Thiên Hoàng Cầm cho thúc ấy!

Khi hai ngươi sắp đi xa thì bỗng Ứng Hoan Hoan lại nghe thấy phía sau có tiếng cười trêu chọc, rồi gương mặt nhăn lại.

- Thôi xong rồi, lần này chắc chắn bị cấm cửa rồi!

Nhìn Ứng Hoan Hoan không ngừng làu bàu, Lâm Động nhún vai bất lực, kéo nàng bay vào sâu bên trong Đạo Tông rồi đáp trên đỉnh núi có gian trúc cư.

Khi đáp xuống bọn họ lập tức nhìn thấy Ứng Huyền Tử đứng chắp tau sau lưng trước gian trúc cư. Trái tim Lâm Động rung lên, vội buông Ứng Hoan Hoan ra rồi hai người đáp xuống đất.

Lúc này Ứng Hoan Hoan đã thu lại mọi sự hoạt bát một cách ngoan ngoãn, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, khác hẳn với dáng vẻ lên trời xuống đất bình thường.

Khi hai người Lâm Động đáp xuống, Ứng Huyền Tử mặc bạch y cũng từ từ quay người lại, định nói gì đó thì Lâm Động nhìn thấy ánh mắt ông nhìn Ứng Hoan Hoan, vào khoảnh khắc đó Lâm Động nhận ra đồng tử của ông co rút lại…

- Cảm nhận được rồi sao?

Thấy vậy môi Lâm Động khẽ mím lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất