Thời gian cũng dần trôi đi trong không khí căng thẳng đó. Nếu Điện Thí lúc trước chỉ là sự khởi động, thì lúc này chính là dấu hiệu của một cơn bão.
Vì mọi người đều biết, cuộc Thi đấu Tông phái này không phải giao đấu học hỏi giữa các sư huynh đệ nữa. Ở đó nguy hiểm đầy rẫy, chỉ không cẩn thận một chút là có thể rơi vào tình cảnh đẫm máu. Khi đối mặt với bọn ma quái vô cùng nguy hiểm ở Dị Ma Vực, còn phải thận trọng với đánh lén ám sát của đệ tử các Tông phái siêu cấp khác.
Muốn sống sót ở đây, không chỉ cần sự phối hợp đồng đội một cách chặt chẽ mà còn phải có thực lực hơn người. Nếu không, chỉ sai một bước, không chỉ hại chết bản thân mà còn liên lụy đến đồng bạn.
Dưới áp lực đó, không khí trong Đạo Tông thời gian này càng nghẹt thở hơn Điện Thí lúc trước.
o0o
Lâm Động đang ngồi trên một ngọn núi nham thạch gần Đan Hà, vô số nguyên lực hùng hồn từ bốn phía không ngừng chảy vào người hắn, có thể thoang thoáng nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt từ trong cơ thể hắn.
Thẳng phía dưới hắn là một khu đài rộng hàng nghìn trượng, dưới đó có ít nhất hàng vạn đệ tử Đạo Tông đang ngồi đả tọa hấp thụ nguyên lực dồi dào ở xung quanh.
Nếu luận thực lực đơn thể, có lẽ những đệ tử này không nổi bật, nhưng với số lượng này thì thanh thế cũng rất lớn.
Lâm Động chăm chú nhìn cảnh tượng phía dưới, rồi vươn vai, từ sau khi trở về Đạo Tông, tuy không bỏ bê việc tu luyện thường ngày nhưng về tổng thể vẫn khá nhàn hạ. Vì là đại đệ tử thân truyền nên Lâm Động không cần tham gia tu luyện tập thể thế này. Phần lớn việc tu luyện là tự mình hoàn thành.
- Hửm?
Đang vươn vai bỗng Lâm Động nhìn về bên phải. Cách đó không xa, trên một tảng nham thạch có một bóng người hắc bào quen thuộc đang ngồi, thanh trọng kiếm màu đen sau lưng khiến người đó rất đơn độc.
- Sang nói chuyện chút được không?
Khi Lâm Động nhìn sang, Vương Diêm cũng nghiêng đầu nhìn, thản nhiên nói.
Lâm Động nghe thế, hơi do dự chút rồi gật đầu, bay sang ngồi cạnh Vương Diêm.
Ngồi bên cạnh, Lâm Động nhìn gương mặt đầy râu ria và sẹo ngang dọc của Vương Diêm. Chắc trước đây nó cũng là một gương mặt anh tuấn, nhưng hiện giờ thì khá dị thường.
- Nghe nói các ngươi đã giết một Trưởng lão và hai Linh Tướng của Nguyên Môn?
Vương Diêm quay sang nhìn Lâm Động, ánh mắt vốn đờ đẫn của hắn lúc này bỗng tràn ngập nhiệt lượng.
Lâm Động khựng người, tin này ngoài Ứng Huyền Tử ra hắn không hề nói cho ai, sao Vương Diêm biết được?
- Hoan Hoan nói cho ta… Hình như nó lo ta hận ngươi vì chuyện ở Điện Thí nên mới lén chạy đến nói cho ta biết…
Vương Diêm nói.
Lâm Động lắc đầu cười, nha đầu này từ khi về Đạo Tông chưa xuất hiện trước mặt hắn lần nào, nghe nói bị tỷ tỷ ép buộc bế quan tu luyện rồi. Chỉ là không ngờ nàng lại nói với Vương Diêm những điều này, hảo ý này khiến Lâm Động cảm động.
- Nhưng nàng ấy cũng đánh giá hơi thấp sự độ lượng của Vương Diêm sư huynh rồi!
Lâm Động cười nói.
- Nó cũng rất hiểu ta. Nó làm vậy sợ là có chút quan tâm nhưng lại thành gây rối!
Vương Diêm nói.
Lâm Động khựng người không biết phải tiếp lời thế nào, đành trầm mặc.
- Việc lần này cũng khiến người ta sảng khoái. Ta lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, số đệ tử Nguyên Môn đã giết cũng chẳng quan trọng lắm, so với ngươi một lần giải quyết một Trưởng lão, hai Linh Tướng thì đó đúng là chuyện vặt vãnh!
Vương Diêm nhếch môi cười, ánh mắt có chút khát máu.
- Vì có một bằng hữu đi cùng, với thực lực của ta không thể giết được một cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành.
Lâm Động lắc đầu nói.
Vương Diêm gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Với thực lực của ngươi hiện giờ, có thể coi là ưu tú trong số đệ tử trẻ tuổi của các Tông phái siêu cấp. Có điều, so với đệ tử đỉnh cấp của Nguyên Môn thì vẫn còn khoảng cách.
- Vương Diêm sư huynh muốn nói đến… Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn?
Lâm Động nheo mắt, khẽ nói.
- Tiểu Nguyên Vương, Tiểu Linh Vương, Tiểu Lôi Vương, bọn chúng chính là đệ tử do ba vị Chưởng giáo đích thân dạy dỗ. Bọn chúng đại diện cho sức mạnh đỉnh cao của đệ tử Nguyên Môn. Thậm chí, từ góc độ nào đó mà nói thì trong tất cả đệ tử ở Đông Huyền Vực, bọn chúng cũng là lợi hại nhất. Cuộc Thi đấu Tông phái lần này, có lẽ bọn chúng là đối thủ lớn nhất của chúng ta.
Ánh mắt Vương Diêm tối sầm lại, nói.
- Tam Tiểu Vương mạnh đến mức nào?
Lâm Động mím môi, hỏi.
- Ba người bọn chúng đều từng giao đấu với cường giả Sinh Huyền Cảnh. Tuy không chiến thắng nhưng đều rút lui thuận lợi!
Vương Diêm nói.
Lâm Động nheo mắt, hiện giờ nếu đối mặt với cường giả Sinh Huyền Cảnh hắn cũng chỉ có nước tránh né. Vì căn bản hai bên không thuộc một tầng thứ, dù có miễn cưỡng giao đấu cũng vô cùng gian nan. Tam Tiểu Vương làm được điều đó, xem ra không hổ được ba vị Chưởng giáo Nguyên Môn đích thân dạy dỗ.
Nguồn: http://truyen360.com- Ta từng giao đấu với Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên!
Vương Diêm cụp mắt xuống, nói.
- Ồ? Kết quả ra sao?
Lâm Động nhướng mày.
Vương Diêm trầm mặc một chút rồi kéo áo ra. Lâm Động nhìn thấy chỗ ngực của hắn là một vết sẹo to cỡ bàn tay vô cùng chói mắt. Bên cạnh vết sẹo đó còn rất nhiều vết sẹo nhỏ khác, giống như từng bị lửa thiêu đốt vậy.
Tuy vết thương từ chưởng ấn đã lành lặn lại rồi, nhưng Lâm Động vẫn đoán được lúc đó Vương Diêm đã phải chịu thương thế nặng đến mức nào. Một chưởng này đủ để lấy mạng!
- Một quyền đổi một chưởng, chỉ có điều ta bị trọng thương, còn hắn vẫn còn lực chiến đấu. Nếu không phải rút lui nhanh thì có lẽ ta đã chết trong tay hắn rồi!
Vương Diêm tự cười mình, nói.
Ánh mắt Lâm Động có phần nặng nề, hắn từng giao đấu với Vương Diêm, đương nhiên biết sức mạnh của Vương Diêm. Vậy mà Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên lại đánh bại được Vương Diêm, thực lực đó có lẽ đã là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong. Thậm chí chưa biết chừng trong cơ thể hắn đã có Sinh khí, sắp chạm tới ngưỡng cửa Sinh Huyền Cảnh rồi.
- Trong Tam Tiểu Vương Nguyên Môn, thực lực Lôi Thiên chỉ đứng thứ ba, còn có Tiểu Linh Vương và Tiểu Nguyên Vương lợi hại hơn.
Sắc mặt Vương Diêm tối sầm, nói.
- Như vậy mà chỉ đứng thứ ba?
Lâm Động mím môi, sự nặng nề càng rõ ràng hơn trong mắt. Đạo Tông luôn bị Nguyên Môn chèn ép, thì ra chỉ nhìn chất lượng đệ tử thôi Nguyên Môn cũng vượt xa Đạo Tông.
- Lần này đệ tử Đạo Tông chúng ta dù có thêm ngươi cũng chỉ có ba người có thể sánh ngang với cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn. Dù không tính Tam Tiểu Vương, trừ tiếp hai Linh Tướng ngươi đã giết nữa, bọn chúng cũng còn ít nhất sáu cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn…
Lâm Động cười khổ, không chỉ chất lượng kém một bậc mà ngay số lượng cũng kém quá nhiều.
- Xem ra cuộc thi đấu này không phải chuyện tốt đối với Đạo Tông chúng ta.
Lâm Động thở dài, rồi hỏi:
- Ngoài Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn ra, sáu Tông phái siêu cấp khác có còn nhân vật nào khó đối phó không?
- Sáu Tông phái siêu cấp còn lại cũng chẳng phải loại tầm thường. Thực lực đệ tử không hề thua kém Đạo Tông chúng ta. Nhưng có lẽ nổi trội nhất là Lăng Thanh Trúc của Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
- Lăng Thanh Trúc?
Bàn tay trong tay áo của Lâm Động bỗng nắm chặt lại, cơ thể hơi cứng lại, trước cái tên đó hắn không thể giữ được sự điềm nhiên.
Vương Diêm nhìn Lâm Động khó hiểu, rõ ràng cũng đã nhận ra sự thay đổi của Lâm Động, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Danh tiếng của Lăng Thanh Trúc trong lớp đệ tử trẻ tuổi Đông Huyền Vực cũng không hề thua kém Tam Tiểu Vương. Mà bản thân nàng ta cũng là một kỳ tài hiếm gặp, từ lâu đã được Cung chủ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung nhận làm đệ tử quan môn.
- Hồi đó Tiếu Tiếu giao đấu với Lăng Thanh Trúc, đã thất bại… Nhưng quan hệ của Đạo Tông với Cửu Thiên Thái Thanh Cung vẫn có thể coi là tạm được. Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ bọn họ sẽ không ra tay với chúng ta. Đương nhiên nếu chúng ta liên thủ được với bọn họ thì cũng là việc tốt. Thực lực Lăng Thanh Trúc rất mạnh, ít nhất thì Tiểu Lôi Vương Lôi Thiên không phải đối thủ của nàng ta!
Nói đến đây, Vương Diêm dường như tự cười mình. Tuy hai bên không đối địch nhưng Lăng Thanh Trúc cũng không thể nào lại nhúng tay vào ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn. Cùng lắm là bàng quan, không giúp ai cả đã là tốt rồi.
- Mạnh vậy sao?
Lâm Động lẩm bẩm, ánh mắt cụp xuống dần có chút nóng bỏng.
- Các Tông phái siêu cấp khác đều có cường giả trẻ tuổi cũng nổi danh. Lần thi đấu này có lẽ sẽ rất thú vị. Chỉ là không biết Đạo Tông chúng ta sẽ thế nào?
Vương Diêm nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi hắn ngẩng đầu lên, lúc này ở chân trời mây đen tràn xuống bao trùm thiên địa.
- Ta rất mong đợi!
Thiên địa tối sầm đi, Vương Diêm nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên ở bên cạnh, hắn ngoảnh lại thì thấy khóe miệng người thanh niên bên cạnh mình cong lên.
Trong sự nồng nhiệt và mạnh mẽ dường như còn có chút mong đợi.
Lăng Thanh Trúc, người thiếu niên yếu đuối ở Vương triều Đại Viêm năm đó, không biết nàng còn nhớ không?