Trên vùng trời của quần thể núi này trở nên vô cùng hỗn loạn, rất nhiều xoáy không gian hình thành, rồi có không ít người chui vào đó để thoát khỏi đây.
Ngoài những người muốn chạy trốn đó ra vẫn có một số người không hề hoảng loạn, phần lớn bọn họ nhìn về cái đỉnh lô khổng lồ trên mặt đất, ánh mắt đầy sự thèm muốn. Công kích mà xích bào nhân vừa dùng cái đỉnh lô kia để phát động bọn họ đều đã nhìn thấy. Thứ đó chắc chắn là một món Linh bảo Thuần Nguyên uy lực cực lớn, nếu có được nó chắc chắn sẽ khiến thực lực tăng mạnh!
Vút vút!
Trên không trung, một số người đã không kềm chế được lòng tham, bay về phía cái đỉnh lô định ra tay.
Lâm Động thấy vậy, lông mày thoáng cau lại, nhưng hắn cũng không vội ra tay. Cái đỉnh lô đó đúng là kỳ bảo, nhưng nếu dễ dàng có được như thế thì có lẽ quá buồn cười. Hơn nữa… xích bào nhân mới là chủ nhân của nó. Tuy lão vẫn đang kịch chiến với sinh vật trong đám hắc khí, nhưng chỉ cần tâm thần kẽ động là những kẻ tham lam kia sẽ phải lãnh đủ.
- Ngươi vẫn chưa đi sao?
Một thân ảnh bay tới, nhìn Lâm Động rồi ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi cũng chưa đi mà?
Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, cười nói.
- Không phải ta tham lam cái đỉnh lô kia, chỉ là muốn xem tình hình trận chiến!
Lăng Thanh Trúc nói, rồi ánh mắt nhìn về phía xa.
- Nếu để thứ đó chạy thoát thì có lẽ sẽ rắc rối không nhỏ đâu!
Tuy không biết rốt cuộc thứ hắc khí kia là cái gì, nhưng Lăng Thanh Trúc biết đó chẳng phải thứ gì hiền lành. Nếu để nó thoát khỏi phong ấn, có lẽ những người vào Dị Ma Vực sẽ lành ít dữ nhiều!
Lâm Động khẽ gật đầu, nếu không phải thứ bắt buộc phải trừ bỏ thì chắc các cường giả Viễn Cổ cũng không tụ họp lại để chống lại nó.
Lâm Động nhìn sang hướng khác, ở đó tám cánh cửa dung nham cũng đã hình thành trận pháp, dung nham ào ào đổ xuống từ trên trời, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Uỳnh uỳnh!
Đối mặt với sự phong tỏa của tám cánh cửa dung nham, hắc khí bắt đầu điên cuồng phản kháng. Hắc khí cuồn cuộn tỏa ra luồng khí âm u, không ngừng xâm thực dung nham nóng bỏng.
Nhưng xem ra thứ hắc khí kia cũng rất e dè tám cánh cửa dung nham. Trong khi tấn công cũng trở nên vất vả hơn, tiếng người mỉa mai cũng không vang lên nữa.
Xích bào nhân lơ lửng giữa tám cánh cửa, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt đám hắc khí, nhưng sắc mặt hắn không hề thoải mái, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn góc bị thiếu của đại trận, một sự lo lắng khó nhận ra hiện lên trong mắt hắn.
Xoẹt!
Ở hướng khác, mười mấy thân ảnh đã bay tới chỗ xung quanh đỉnh lô. Thế như chưa đợi bọn chúng kịp ra tay thì một luồng kình phong mạnh mẽ đánh bay bọn họ đi.
- Nguyên Thương, các ngươi đừng có quá đáng quá! Thứ này không phải của Nguyên Môn các ngươi!
Mười mấy thân ảnh bị đánh bay phẫn nộ nhìn về nơi kình phong phát ta, rồi sắc mặt thay đổi, quát lên.
- Trước đây không phải, nhưng giờ thì phải!
Lôi Thiên cười khảy, nói.
- Chư vị vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, tránh rước họa vào thân!
Linh Chân mỉm cười.
- Động thủ, tách mối liên hệ giữa xích bào nhân và đỉnh lô. Lão ta đang quần nhau với thứ kia, chắc không thể thoát ra được, chúng ta đoạt đỉnh lô rồi đi!
Nguyên Thương liếc nhìn một cái lạnh lùng rồi chuyển ánh mắt rực cháy sang cái đỉnh lô.
- Ừm!
Hai người Lôi Thiên nghe vậy vội gật đầu, ba bọn chúng vung tay ném ra ba thứ gì đó rồi biến thành màn sáng lan rộng bao quanh cái đỉnh lô. Trên tấm màn sáng dường như có sóng âm lan tỏa, hiển nhiên đó cũng là một món Linh bảo.
Bị màn sáng bọc bên ngoài, ánh sáng của đỉnh lô tối đi một chút.
- Đem đi!
Ba người bọn Nguyên Thương thấy vậy thì mừng rỡ định đem cái đỉnh lô đi.
- Hửm?
Nhưng đúng lúc bọn chúng định động thủ thì xích bào nhân ở giữa những cánh cửa dung nham kia đột nhiên biến sắc, quay ra nhìn lại, trong ánh mắt bùng cháy nộ hỏa.
Uỳnh!
Đúng vào lúc xích bào nhân mất tập trung, hắc khí vốn đang bị thu nhỏ bỗng bùng lên, lần này rõ ràng nó đã thu gọn công kích, chỉ tấn công vào đúng góc bị khuyết của đại trận.
Rầm rầm!
Xích bào nhân thấy vậy, sắc mặt kịch biến, bàn tay nắm lại, ở giữa tám cánh cửa lập tức bắn ra vô số cột sáng dung nham về phía hắc khí.
Phụt phụt!
Bị cột dung nham tấn công, trong đám hắc khí vọng ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng thứ sinh vật kia không vì thế mà rút lui, ngược lại còn chịu đựng công kích và tiếp tục tấn công góc khiếm khuyết của đại trận. Chỉ khi xông ra khỏi trận pháp này hắn mới thật sự tự do!
Xích bào nhân nhìn sinh vật kia liều mạng cũng vội vàng điều động công kích để ngăn cản. Lão cũng biết nếu để nó thoát khỏi đây thì không ai có thể ngăn chặn được nó nữa.
Uỳnh uỳnh!
Công kích cuồng bạo bùng nổ trên đám hắc khí, nhưng nó vẫn nhanh chóng tiếp cận với góc khuyết của trận pháp.
- Khặc khặc, Phần Thiên lão quỷ, Hỏa Môn Trận của ngươi hình như thiếu mất một góc thì phải. Xem ra Bản tướng sắp thoát khỏi đây rồi!
Hắc khí ngày càng gần với góc khuyết, từ trong đám hắc khí ấy vọng ra tiếng cười chói tai.
Cơ mặt xích bào nhân co giật, định dùng tâm thần thúc động đỉnh lô, nhưng cái đỉnh lô dưới mặt đất chỉ rung lên vài cái chứ không bay tới. Bị phân tâm nên lão đã bị bọn Nguyên Thương chia tách mối liên hệ với đỉnh lô khá nhiều…
- Bọn khốn kiếp!
Lâm Động thấy vậy, ánh mắt cũng tối sầm lại, lẽ nào bọn chúng không biết thả thứ kia ra sẽ rắc rối lớn thế nào sao?
- Hắc khí sắp phá vỡ trận pháp rồi!
Lăng Thanh Trúc bỗng lo lắng nói.
Lâm Động bước chân ra, vung tay lên, một tấm quang bài hiện ra trước ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Thanh Trúc, rồi bàn tay hắn rung lên, tấm quang bài bay ra.
- Tiền bối!
Nghe tiếng gọi của Lâm Động, trái tim xích bào nhân khẽ rung lên, rồi lão nhìn thấy tấm quang bài đỏ rực bay tới, gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
- Không ngờ phần cánh cửa bị thiếu lại nằm trong tay ngươi!
Xích bào nhân nhìn Lâm Động ở đằng xa, rồi bàn tay vung lên, tấm quang bài đó liền lơ lửng trên đỉnh ngọn núi lửa cuối cùng, một cánh cửa khổng lồ bằng dung nham khác hình thành, biến đại trận trở nên hoàn chỉnh!
Uỳnh!
Đúng lúc cánh cửa cuối cùng hình thành, cả thiên địa dường như đỏ rực lên, dung nham phun trào tạo thành một ngọn núi lửa khổng lồ tỏa ra một làn sóng năng lượng đáng sợ.
- Xem ra ông trời cũng không cho ngươi ra ngoài rồi!
Xích bào nhân cúi đầu nhìn đám hắc khí bị năng lượng của ngọn núi kia chèn ép, trên gương mặt khô quắt cuối cùng cũng hiện lên nụ cười khó coi.
- Khốn kiếp!
Bị năng lượng nóng bỏng ép lui, trong đám hắc khí vọng ra một tiếng hét giận dữ. Rõ ràng là biến cố này khiến hắn không kịp trở tay.
- Tên tiểu tử đó…
Hồng quang trong đám hắc khí nhìn về hướng, Lâm Động, một giọng nói hằn học vọng ra, trận pháp hoàn chỉnh đã đủ năng lượng để trấn áp hắn!
- Lần này ngươi không có cơ hội chạy thoát đâu!
Xích bào nhân nhìn xuống đám hắc khí, giọng nói khàn đặc vọng ra, lão vung tay, ngọn núi khổng lồ lao thẳng xuống hắc khí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Phụt phụt!
Hắc khí gắng gượng giãy giụa nhưng cũng chỉ như châu chấu đá xe, ngọn núi dung nham rơi xuống, dưới đáy bắn ra vô số tia sáng bao phủ lấy đám hắc khí, cuối cùng kéo nó về đáy ngọn núi.
- Không!
Uỳnh!
Trong tiếng kêu thảm thiết, ngọn núi khổng lồ uỳnh một tiếng rơi xuống, mặt đất sụt lở, cuối cùng dung nham đông cứng lại biến thành ngọn núi nham thạch đỏ rực, còn thứ sinh vật kia lại một lần nữa bị trấn áp bên dưới.
- Phù!
Lâm Động thở phào, nhưng rồi sắc mặt kịch biến, vì hắn nhìn thấy ba kẻ Nguyên Thương đã nhấc được cái đỉnh lô lên đang bay tới chỗ xoáy không gian.
- Hừ!
Thế nhưng đúng lúc ấy, xích bào nhân cũng quay ngươi lại, mặt phủ đầy hàn khí.