Giọng nói lạnh lùng của Mặc Đào vang lên khiến bầu không khí có phần đặc quánh lại. Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh có phần bất lực nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên cũng đã quen với kiểu châm chọc đó của hắn.
Khi Mặc Đào vừa dứt lời thì mọi người cũng bắt đầu nhìn về phía Lâm Động, khí tức của hắn đúng là không yếu, nhưng so với Mặc Đào đã là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đỉnh phong thì vẫn có khoảng cách. Hơn nữa dù thế nào thì Mặc Đào cũng có danh khí không nhỏ ở Hải vực Thiên Phong, còn Lâm Động thì chẳng một ai biết đến. Chẳng ai biết được Cổ Yên mời hắn từ đâu đến, người thế này có thể thay thế được Cổ Vân Thiên sao?
- Khụ khụ!
Cổ Lăng thấy thế, khẽ hắng giọng một cái, nhìn Lâm Động rồi cười với Cổ Yên:
- Tiểu Yên, chuyện của Vân Thiên, con cũng đã biết. Tình hình hiện nay của Cổ gia chúng ta không được tốt. Tuy con đã đột phá Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành nhưng vẫn khó lòng thay đổi được nhiều. Thực lực của Mặc Đào, ai cũng biết có thể thay thế được Vân Thiên!
Cổ Lăng biết Cổ Yên không có thiện cảm với Mặc Đào, vì thế cũng chỉ cho rằng nàng cố tình tìm một người đến để đẩy Mặc Đào đi. Nhưng tình hình bây giờ liên quan đến thành tích của Cổ gia trong Võ hội, vì thế không thể theo ý Cổ Yên được.
Còn về thực lực của Lâm Động, Cổ Lăng nhìn qua là biết hắn mới bước vào Sinh Huyền Cảnh, hơn nữa khí tức còn chưa ổn định, hiển nhiên gần đây dựa vào kỳ bảo gì đó mới đột phá được. Thực lực như vậy so với Mặc Đào đúng là kém quá xa!
- Cổ Lăng thúc, con không nói đùa, Lâm Động là người con mời về, thực lực của hắn đủ để trợ giúp Cổ gia!
Nhưng Cổ Yên lại lắc đầu, nghiêm túc nói.
- Hửm?
Mặc Đào cười nhạt, nhất thời quét mắt lên người Lâm Động, ánh mắt hiện rõ sự khinh miệt:
- Cổ Yên cô nương, hắn có tư cách không, có lẽ không phải mình cô nương nói là được. Ngoài ra, ta vốn cũng không hứng thú gì với Võ hội của Ngũ Đại Gia Tộc, nếu không phải vì thịnh tình của Cổ gia thì ta sẽ không nhúng tay vào. Nếu Cổ Yên cô nương thật sự không muốn ta tham gia thì ta có thể nhường lại vị trí này!
Rõ ràng Mặc Đào cũng rất có tâm kế, hắn không tranh cãi gì với Cổ Yên mà lấy lùi làm tiến. Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì sắc mặt của đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh đều thay đổi. Cổ Lăng chau mày, nhìn Cổ Yên với vẻ mặt nghiêm khắc:
- Tiểu Yên, không được làm bừa!
- Chuyện gì vậy?
Ở đây dù sao cũng là bến cảng của Cổ gia, xung quanh cũng có một số trưởng bối Cổ gia đang chỉ huy hoạt động của bến cảng. Nơi đây tập trung một đám người đông đúc, rất nhanh bọn họ đã nhận ra. Nhất thời có hai nam tử trung niên vẻ mặt nghiêm nghị, khí tức khá mạnh tiến lại trầm giọng hỏi.
Hiển nhiên hai người này là trưởng bối địa vị không hề thấp trong Cổ gia, nhìn thấy bọn họ, đám đệ tử Cổ gia lập tức hành lễ. Saud dó Cổ Lăng nói lại chuyện vừa rồi.
Nghe xong, sắc mặt hai nam tử trung niên đó có phần khó coi. Mặc Đào thấy vậy cũng cười nhạt, hai tay khoanh trước ngực đắc ý nhìn Lâm Động.
- Tiểu Yên, không được gây chuyện! Việc mời Mặc Đào là do đích thân Trưởng lão căn dặn, sao có thể thay đổi vì lời của con.
Người nam tử trung niên có lông mày rậm trầm giọng nói, nhất thời nhìn sang Lâm Động:
- Vị bằng hữu đây đã đến rồi thì cũng là khách của Cổ gia ta. Việc làm người viện trợ không cần nhắc đến nữa!
Từ đầu chí cuối Lâm Động không hề nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát mọi việc, mà sự im lặng này cũng khiến người ta càng không coi ra gì.
- Cổ Hoa thúc, Tiểu Yên đã mời người ta chắc chắn có lý của muội ấy, với tính cách của mình, chắc chắn muội ấy không hồ đồ nhất thời đâu, chi bằng hãy nghe lý do?
Khi nam tử trung niên kia vừa dứt lời thì bên ngoài đám người bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử vọng tới.
Mọi người lập tức đứng tách ra, một thân ảnh duyên dáng mặc y phục trắng đơn giản nhẹ nhàng tiến vào. Nữ tử đó có dung mạo khá thanh lệ, đôi mắt tựa hoa đào, khí chất ôn nhu, giọng nói du dương khiến người ta say đắm.
- Mộng Kỳ tỷ!
Rõ ràng nữ tử này cũng có uy tín không thấp trong mắt các đệ tử Cổ gia. Nàng ta vừa xuất hiện thì không chỉ đệ tử ở xung quanh mà ngay cả Cổ Yên cũng vui vẻ lên tiếng.
Lâm Động nhìn mỹ nhân dịu dàng này một cái, cặp mắt nheo lại, khí tức của nàng ta mạnh hơn Cổ Yên, dường như còn vượt cả Mặc Đào. Cổ gia không hổ là một trong Ngũ Đại Gia Tộc!
- Mộng Kỳ!
Ba người Cổ Lăng thấy nữ tử đó tới, cũng khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Cổ Yên, đợi nghe cái gọi là lý do hợp lý của nàng.
- Lâm Động quả thật mới đạt được thực lực Sinh Huyền Cảnh trong gần một tháng trước!
Cổ Yên vừa dứt lời thì khóe miệng Mặc Đào đã nhếch lên, nhưng nó chưa được mở rộng thì câu nói tiếp theo của Cổ Yên đã khiến nụ cười đó đông cứng lại.
- Nhưng trước khi hắn đột phá lên Sinh Huyền Cảnh, đã có một Tiên Phù sư Tiểu thừa và một Yêu thú Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành chết trong tay hắn!
- Ồ!
Cổ Yên vừa dứt lời, xung quanh lập tức rộ lên những âm thanh kinh ngạc. Không ít kẻ thấy Lâm Động từ nãy không hề nói gì, trong lòng cũng có chút khinh thường. Nhưng mà lúc này bọn họ mới biết gã thanh niên trầm mặc này quả thật là có năng lực không tệ.
- Hửm?
Sắc mặt ba người Cổ Lăng cùng nữ tử tên Mộng Kỳ kia cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Lâm Động lại có được chiến tích như vậy.
- Ha ha, đó cũng là chiến tích không tệ!
Ánh mắt Mặc Đào tối sầm lại nhìn Lâm Động, cười nói:
- Nhưng chỉ dựa vào đó có lẽ vẫn chưa đủ để ta nhường vị trí cho!
Một Tiên Phù sư Tiểu thừa và một Yêu thú Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, chiến tích này Mặc Đào cũng làm được, chỉ là có chút khó khăn. Vì thế hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng muốn hắn chủ động nhường chỗ thì không thể.
Ba người Cổ Lăng khẽ gật đầu, dù Cổ Yên nói thật thì cũng chỉ có thể chứng minh Lâm Động có thực lực tương đương Mặc Đào chứ không thể ép hắn nhường chỗ được.
- Vậy thế nào mới có tư cách?
Cuối cùng Lâm Động mỉm cười, nhìn Mặc Đào hỏi.
Mặc Đào cười nhạt nhìn Lâm Động, chỉ là nụ cười đó ít nhiều có hàn ý, sau đó hắn xoay cổ tay, bình thản nói:
- Dễ thôi, trước nay ta rất tôn trọng quy tắc, ở đây coi trọng thực lực, nếu ngươi thắng ta thì có tư cách, nếu không bằng ta thì…
Nói đến đây Mặc Đào cười khẽ, sau đó sắc mặt lạnh tanh:
- Ngươi cút sớm đi, đừng cản trở việc của ta!
Có thể nhận ra Mặc Đào rất thiếu thiện chí với Lâm Động. Bản thân hắn cũng ái mộ Cổ Yên, thế nhưng lúc này Cổ Yên lại phủ nhận hắn vì Lâm Động, trong lòng hắn đã sớm bực mình từ lâu.
- Nếu có bản lĩnh thật thì giao đấu với ta, kết quả chỉ có hai con đường, ngươi cút hoặc là ta cút!
Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh nghe Mặc Đào nói vậy cũng thầm tặc lưỡi, xem ra hắn nổi giận thật rồi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ánh mắt ba người Cổ Lăng và Cổ Mộng Kỳ đều khẽ động, nhưng cũng không nói gì thêm. Thật ra bọn họ cũng không bận tâm lắm chuyện ai làm người viện trợ, chỉ cần người viện trợ có thực lực thật sự, thân phận gì cũng không quan trọng!
Mọi ánh mắt nhìn về phía Lâm Động. Lúc này Mặc Đào đã nói như thế, nếu như Lâm Động không dám tiếp nhận thì chỉ đành tự rời đi mà thôi.
Trước bao ánh mắt nhìn chăm chú, Lâm Động cười cười rồi bước ra, nhìn thẳng vào Mặc Đào, nói:
- Nếu phải nhất định phải vậy thì… ngươi cút đi!
Khi chữ cuối cùng vừa dứt, nụ cười trên gương mặt Lâm Động cũng tan biến hoàn toàn, nhất thời một thứ hàn khí lạnh lẽo bùng phát ra từ thân thể hắn khiến cho đồng tử của mấy người Cổ Lăng cũng phải co rút lại.