Chương 16:
Năm năm sau khi A Trì đi, trại trẻ mồ côi bất ngờ bị cháy, bị bỏ hoang hoàn toàn.
Ngày hôm đó, tôi đứng trước đống đổ nát đầy tro bụi, trong lòng dâng lên một nỗi buồn như tất cả quá khứ đều đã hóa thành tro tàn.
Tôi nghĩ A Trì có lẽ sẽ không trở về nữa.
Cho dù anh có về, anh cũng sẽ không tìm thấy ngôi nhà của chúng tôi nữa.
Nhưng, số phận thật kỳ diệu. Cũng trong năm đó, toàn bộ khoa Y của trường chúng tôi chuyển đến cơ sở mới. Bạn cùng phòng của tôi là Khúc Thanh nói với tôi rằng, cậu ấy có một người bạn cũng chuyển đến cơ sở mới, người bạn đó tên là Kha Chỉ Ngôn.
Kha Chỉ Ngôn chính là A Trì.
Khi gặp anh, ánh hoàng hôn rực rỡ.
Anh ôm quả bóng rổ chào hỏi Khúc Thanh, ánh hoàng hôn nhảy nhót trên mái tóc đen của anh, như ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trong nhịp tim đập dồn dập, tôi cảm thấy khoảnh khắc đó dường như kéo dài vô tận.
Tôi muốn nói A Trì, em đợi anh lâu lắm rồi, sao anh không liên lạc với em?
Tôi không biết lúc đó vẻ mặt tôi ra sao, tôi chỉ biết A Trì, hay đúng hơn là Kha Chỉ Ngôn, đã dửng dưng quay đi như nhìn thấy người lạ, và mọi cảm xúc của tôi đều bị chặn đứng.
Sau này, tôi biết được từ Khúc Thanh rằng năm đó, A Trì bị tai nạn xe hơi trên đường về nhà và mất đi ký ức của hơn mười năm trước.
Gia đình họ Khúc và họ Kha cũng có mối quan hệ làm ăn, hơn nữa Khúc Thanh đã ở nước ngoài hơn mười năm mới về. Khi cậu ấy quen Kha Chỉ Ngôn, Kha Chỉ Ngôn đã là một Kha Chỉ Ngôn bị mất trí nhớ, Khúc Thanh cũng không biết rõ về quá khứ của anh.
Tôi đoán, gia đình của Kha Chỉ Ngôn có lẽ đã không kể cho anh nghe chuyện anh bị lạc, bị bắt cóc và đã sống ở trại trẻ mồ côi nhiều năm.
Xét cho cùng, quãng thời gian đó đối với Kha Chỉ Ngôn không thể coi là tốt đẹp.
Chứng mất ngôn ngữ của Kha Chỉ Ngôn biến mất, có lẽ cũng là do anh đã quên đi những ký ức kinh hoàng từ thuở nhỏ.
Tóm lại, sau nhiều năm xa cách rồi gặp lại, Kha Chỉ Ngôn không còn là Đỗ Dư Trì nữa.
Vì có Khúc Thanh là người bạn chung, chúng tôi đã làm quen lại, giao tiếp lại, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.
Do vụ tai nạn xe hơi, Kha Chỉ Ngôn đã nghỉ học một năm. Vì vậy, khi gặp nhau ở đại học, tôi là học trưởng của anh.
Việc chúng tôi có thể thuê chung nhà cũng là vì anh thực tập không tiện ở ký túc xá, còn tôi vừa đi làm thêm vừa sắp tốt nghiệp cao học, tình cờ cả hai đều có ý định chuyển ra khỏi ký túc xá cùng lúc.
Tôi không nhất thiết phải giấu anh chuyện về A Trì.
Chỉ là kể lại quãng thời gian đó cũng không có ý nghĩa gì với anh.
Anh đã có một gia đình tốt, có một cuộc sống mới. Trong thế giới của anh không có A Trì, cũng không có trại trẻ mồ côi.
Dù tôi có nói với anh thì sao?
Nếu không có ký ức, quãng thời gian đó nghe trong tai anh cũng chỉ là câu chuyện của người khác.
Dù là tôi, hay trại trẻ mồ côi, đối với Kha Chỉ Ngôn mà nói, đều là những người và những việc không đáng bận tâm.
Sao phải thêm phiền não cho anh?
Thực ra, sau vụ hỏa hoạn ở trại trẻ mồ côi, tôi đã hoàn toàn nói lời từ biệt với A Trì rồi.
Sau này gặp lại Kha Chỉ Ngôn, tôi tự nhủ rằng có thể gặp lại đã là may mắn lắm rồi.
Rồi sau đó trở thành bạn bè, tôi lại tự nhủ trong lòng rằng như thế này đã là quá tốt.
Rồi nữa, tôi ôm anh, hôn anh, tình cảm đã chôn giấu bao năm trong lòng đã trở nên trọn vẹn.
Tôi rất mãn nguyện.