Chương 15:
Trong nhiều năm, tôi và A Trì gần như không rời nhau nửa bước.
Anh đặc biệt thích bám lấy tôi, ngay cả khi tôi kết bạn mới ở trường, anh cũng sẽ không vui. Anh phải được dỗ dành và được tôi cam đoan rằng anh sẽ luôn là người quan trọng nhất, mới chịu làm lành.
Khi học lớp 10, A Trì phân hóa thành Alpha. Sau đó chiều cao và sức mạnh tăng vọt, chỉ vài tháng đã cao hơn tôi gần nửa cái đầu.
Nhưng tôi đã gần 18 tuổi, vẫn không có dấu hiệu phân hóa.
Về mặt lý thuyết, giới tính thứ hai sẽ phân hóa chậm nhất ở tuổi 18, nhưng trên thực tế, phần lớn các Alpha và Omega đều đã phát triển tuyến thể ở tuổi 15, 16. Những người gần 18 tuổi mà vẫn chưa phân hóa như tôi, phần lớn là Beta.
Khi đó, tôi không biết rằng mình sẽ phân hóa thành Alpha đúng vào ngày sinh nhật 18 tuổi.
Nói thật, tôi hơi buồn.
Trước khi A Trì phân hóa, tôi không nghĩ nhiều, cũng không quan tâm giới tính. Nhưng sau khi A Trì phân hóa, tôi đột nhiên lại có chút hy vọng mình là Omega.
Tôi giật mình vì suy nghĩ này của chính mình.
A Trì xem tôi như anh trai, nhưng tôi lại có những ý nghĩ không đúng mực về anh.
Tôi nghĩ, có lẽ vì chúng tôi quá thân thiết, ở cái tuổi “máu nóng”, việc có những nhận thức sai lầm trong tình cảm là điều bình thường, và vẫn có thể sửa chữa.
Thế là tôi bắt đầu cố gắng giữ khoảng cách với A Trì.
Khi anh quen nằm chung giường với tôi vào ban đêm, tôi sẽ đẩy anh ra, nói với anh rằng bây giờ chúng tôi đều đã lớn, không thể giống như lúc nhỏ nữa.
A Trì nhìn tôi với vẻ mặt lạnh tanh, sau đó trực tiếp vòng tay qua lưng tôi, kéo tôi nằm xuống cùng.
Anh không phản ứng khi tôi cố đẩy tay anh ra.
Tôi chỉ có thể nói: “A Trì, rồi sẽ có một ngày chúng ta phải chia xa, không chỉ ngủ riêng, mà còn sống riêng nữa.”
A Trì đột nhiên lật người đè tôi xuống dưới.
Vẻ mặt anh rất tức giận, nhưng vì không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cau mày nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi quay mặt đi, anh mạnh mẽ xoay mặt tôi lại. Một lát sau, anh ngồi dậy, lặng lẽ ra dấu: 【Tại sao?】
Tôi nói: “Cho dù là anh em ruột cũng không thể sống chung với nhau cả đời.”
A Trì cứng đầu: 【Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.】
Tuy nhiên, với một người thiếu niên mà nói “mãi mãi” thì vẫn còn quá sớm, quá kiêu ngạo.
Không lâu sau đó, một chiếc xe sang trọng đậu trước cổng trại trẻ mồ côi, người phụ nữ bước xuống đeo những món trang sức đắt tiền, trên người tỏa ra mùi nước hoa quý phái. Bà nói bà là mẹ của A Trì, muốn đưa A Trì về nhà.
Lúc đầu A Trì rất phản đối, nhưng cuối cùng vẫn rời đi dưới sự khuyên nhủ của tôi.
Trước khi đi, răng nanh của anh đã để lại một vết cắn vĩnh viễn không thể xóa nhòa sau gáy tôi.
Nhà của A Trì ở một thành phố rất xa.
Chúng tôi đã hứa sẽ thường xuyên liên lạc, hứa sau này sẽ học đại học ở cùng một thành phố, nhưng tất cả đều không thành hiện thực.
A Trì đã đi rồi.
Anh đi một cách triệt để, bặt vô âm tín, như thể chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi.