Chương 209: Đánh chó không ngó chủ
- Hai mươi vạn lượng là số tiền không hề nhỏ, chẳng lẽ ngươi còn chưa hài lòng?
Bạch Vân Phong khẽ nhíu mày, nhìn Dương Khai với vẻ không vui. Mấy ngày gần đây bọn chúng đã mua được không ít võ kỹ, nhưng cũng chưa từng phải trả cái giá cao như vậy. Nếu không phải vì tiếng đồn uy lực bất phàm của võ kỹ đó, thì y cũng đâu đến mức hào phóng như thế?
Tên tiểu tử này đúng là không biết điều! Bạch Vân Phong hừ lạnh một tiếng. Bản thân là công tử của Bạch gia, cho dù võ kỹ đó đáng giá hai mươi vạn lượng thật đi nữa, ngươi cũng phải bán cho ta với giá mười vạn lượng!
Đổng Khinh Hàn thấy tên này có chút bực bội, chợt thấy không an tâm, bèn giả vờ không quen biết Dương Khai, ngồi bên cạnh hùa theo:
- Tiểu tử, Đổng mỗ cũng ra giá, hai mươi vạn lượng cộng một lọ Huyền Nguyên đan do Đổng gia ta đặc chế, thế nào?
Cả Bạch Vân Phong và Phạm Hồng đều ngạc nhiên nhìn Đổng Khinh Hàn, không ngờ ngay cả Huyền Nguyên đan mà y cũng nỡ lấy ra. Đây là linh đan Địa cấp trung phẩm, tuy cấp bậc không cao lắm, nhưng hiệu quả thì vô cùng tuyệt vời, uống một viên sẽ hỗ trợ rất nhiều cho việc tu luyện.
Võ kỹ đó thật sự có giá trị lớn đến thế sao? Đúng rồi, trước đó Đổng Khinh Hàn và Dương Khai đã nói chuyện với nhau khá lâu, chắc chắn cũng đã tìm hiểu được không ít về võ kỹ này nên mới nỡ bỏ ra một lọ Huyền Nguyên đan.
- Hai mươi vạn lượng cộng một món bí bảo Thiên cấp thượng phẩm!
Phạm Hồng lập tức nâng giá của mình lên.
Đổng Khinh Hàn nhíu mày, nói:
- Phạm huynh, huynh như vậy gọi là cạnh tranh ác ý đó.
Phạm Hồng không nói gì, còn Bạch Vân Phong thì đáp lại:
- Đổng huynh nói gì thế, món võ kỹ đó uy lực bất phàm, mọi người ai cũng muốn thì đương nhiên phải tự có cách của mình, người nào đưa ra giá cao có được mới công bằng. Bổn công tử ra giá ba mươi vạn lượng, cộng thêm một món bí bảo Phàm cấp thượng phẩm, mà lại còn là Phòng Ngự bí bảo!
Phạm Hồng nghe vậy liền sửng sốt, gượng cười, nói:
- Bạch huynh, huynh thật là chịu chơi.
Đến y còn không giám ra cái giá này, nào ngờ Bạch Vân Phong lại quyết đoán đến thế.
Đổng Khinh Hàn cũng cười, nói:
- Nếu Bạch huynh đã quyết chí đến vậy, thì Đổng mỗ cũng không tranh với huynh nữa, có tiếp tục tranh cũng chỉ làm mất hòa khí thôi.
Bạch Vân Phong cười ha hả, chắp tay với hai người:
- Khiêm nhường, khiêm nhường rồi! Đợi xong việc ở đây rồi, ta nhất định sẽ bày rượu nhận tội với hai vị!
Ba người tranh nhau ra giá, nói qua nói lại, tự định đoạt chủ nhân của Tinh Ngân, hoàn toàn không quan tâm gì đến ý kiến của Dương Khai.
Dương Khai cau mày, điềm đạm nói:
- Ta có nói sẽ bán bộ võ kỹ này đâu?
Nụ cười của Bạch Vân Phong cứng đờ ngay tức khắc, cả Phạm Hồng cũng kinh ngạc.
- Ba mươi vạn lượng cùng một món Phòng Ngự bí bảo Phàm cấp thượng phẩm, chẳng lẽ vẫn chưa đủ với bộ võ kỹ đó hả, tiểu tử. Ngươi chớ có để sư tử phải há mồm, kẻo mất cả người lẫn của đấy.
Bạch Vân Phong vẻ mặt khinh bạc, uy hiếp bằng giọng nói lạnh tanh.
Tên Tào Chính Văn đứng bên cạnh Bạch Vân Phong cũng cười lạnh một tiếng:
- Dương Khai, chớ có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Cái giá Bạch công tử đưa ra đã quá công bằng rồi. Ngươi còn muốn gì nữa?
Bạch Vân Phong mở quạt ra, ngồi bắt chéo hai chân, ung dung nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Đổng Khinh Hàn tiếp tục quấy đục nước, cố ý nói:
- Ồ? Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập với đám bọn ta?
Bạch Vân Phong và Phạm Hồng nhíu mày, cũng không kìm được suy nghĩ về khả năng này.
Hai tên này còn chưa mở miệng thì Tào Chính Văn đã lạnh lùng nói:
- Bạch công tử, tên này đến Lăng Tiêu Các ba năm mà chỉ tu luyện đến Thối Thể cảnh tam tầng, lại còn là đệ tử thí luyện của Lăng Tiêu Các. Hạng người tư chất kém cỏi như vậy đảm bảo chẳng có tiền đồ gì, chiêu mộ hắn vào Bạch gia chỉ tổ mất mặt thôi, công tử nên suy nghĩ kỹ.
Y còn chưa dứt lời, thì bàn tay Dương Khai chợt khẽ động, hất thẳng chén rượu trước mặt lên mặt Tào Chính Văn.
Cả đám đột nhiên biến sắc, nhất là Bạch Vân Phong, sắc mặt phải nói là khó coi tới cực điểm.
- Dương Khai, ngươi muốn chết hả!
Tào Chính Văn nổi trận lôi đình, định ra tay tấn công thì bỗng bị Bạch Vân Phong cản lại.
- Tiểu tử, đánh chó thì phải ngó mặt chủ chứ.
Bạch Vân Phong quẳng ánh nhìn nguy hiểm về phía Dương Khai,
- Hôm nay nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thỏa đáng, thì đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây.
- Muốn giải thích à?
Dương Khai hờ hững, giọng điệu bình thản:
- Võ kỹ đó của ta thuộc Huyền cấp đấy, đủ giải thích chưa?
Câu này vừa dứt, đám người ai nấy cũng biến đổi sắc mặt, ngay cả Đổng Khinh Hàn cũng ngây ra.
Huyền cấp!
Trước đó ai cũng đoán võ kỹ của Dương Khai có thể thuộc Thiên cấp, chứ tuyệt đối không ngờ được nó lại thuộc Huyền cấp.
Mặc dù những thế lực bậc nhất như Đổng gia, Bạch gia và Tử Vi Cốc cũng không sở hữu được mấy bộ võ kỹ Huyền cấp. Bất kỳ một bộ võ kỹ Huyền cấp nào cũng là bí mật bất truyền của những thế lực lớn này, nếu không phải là trụ cột tương lai của gia tộc thì tuyệt đối không được tập luyện.
- Lời này là thật?
Đổng Khinh Hàn giọng hơi run rẩy, trong bụng thầm chửi thề một câu, nếu sớm biết đó là võ kỹ Huyền cấp thì ta còn đứng xem kịch làm gì, thà bảo biểu đệ đổi lại là xong. Bây giờ thì xong rồi, hai tên ngu đần Bạch Vân Phong và Phạm Hồng cũng nhúng tay vào, thế này thì e là khó bàn rồi.
- Trong Truyền Thừa Động Thiên, thực lực của ta chỉ là Khai Nguyên cảnh thất tầng, vậy mà đã có thể đả thương một con yêu thú lục giai, thế thì ta không cần phải nói nhiều về cấp bậc của võ kỹ này nữa nhỉ?
Dương Khai khẽ hừ lên một tiếng.
Hơi thở của mấy tên này lập tức nóng lên, ánh mắt chúng nhìn Dương Khai nào còn vẻ khinh thường như lúc nãy nữa, từng cặp mắt sáng lóa lạ thường.
- Điều kiện vừa rồi vẫn không thay đổi, ngươi có thể gia nhập Bạch gia ta làm đệ tử.
Bạch Vân Phong hít một hơi thật sâu rồi ra quyết định. Lấy thân phận của một tên đệ tử để đối lấy một bộ võ kỹ Huyền cấp, Bạch gia hẳn là lời to. Còn về phần Dương Khai, sau khi vào Bạch gia sẽ được đối đãi thế nào thì còn phải xem tư chất của hắn ra sao đã.
- Ta có thể thay mặt Tử Vi Cốc thu nhận ngươi làm đệ tử, lại còn cho ngươi một môi trường tốt để tu luyện.
Phạm Hồng cũng vội vàng ra giá.
- Ta không có hứng thú với việc gia nhập vào bất cứ gia tộc nào của các ngươi.
Dương Khai chẳng thèm phí lời với chúng làm gì,
- Muốn có võ kỹ của ta, được thôi, lấy một võ kỹ Huyền cấp khác ra đổi!
Phạm Hồng nhíu mày, thần sắc cổ quái:
- Ngươi muốn có bí mật bất truyền của bọn ta?
- Cũng là Huyền cấp, một đổi một thì chẳng ai thua thiệt, thế nào? Giao dịch như vậy là công bằng rồi chứ?
Dương Khai thản nhiên nhìn y.
Bạch Vân Phong thốt lên giễu cợt:
- Không thể được, bí mật bất truyền vẫn là bí mật bất truyền, ngoài đệ tử dòng chính của Bạch gia ra, người ngoài không ai được luyện.
- Vậy thì khỏi bàn gì nữa.
Dương Khai đứng dậy, định rời đi.
- Muốn đi à?
Bạch Vân Phong thần sắc chợt thay đổi, đột nhiên cười khẩy, đưa tay ra cản đường Dương Khai,
- Hôm nay nếu không giao bộ võ kỹ đó ra, ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Giao dịch không thành thì Bạch Vân Phong sẽ cưỡng đoạt. Chỉ là một tên đệ tử Lăng Tiêu Các nhãi nhép, thật sự là y không xem ra gì.
- Cút!
Dương Khai vốn đã bực mình với y rồi, bây giờ thấy y ra tay thì nào do dự, hung mãnh tung ra một quyền đập tới.
Bạch Vân Phong lạnh lùng hừ lên một tiếng, dùng chưởng tiếp đòn.
Bốp! Một tiếng va chạm vang lên, nguyên khí hung mãnh phát ra, căn nhà nhỏ đột nhiên nổ tung.
Soạt soạt soạt... Mấy thân ảnh từ bên trong chui ra.
Đổng Khinh Hàn, Bạch Vân Phong, Phạm Hồng, Dương Khai và Tào Chính Văn cùng một tên đệ tử Lăng Tiêu Các, người nào người nấy cũng mặt mày lem luốc.
- Ngươi dám động tử với ta!
Bạch Vân Phong tức điên người, vẻ mặt hung tợn. Màn giao thủ vừa rồi, y chưa bị nếm đòn, nhưng cũng không làm được gì Dương Khai, chỉ là có chút kinh ngạc về sự hùng mạnh trong nguyên khí của đối phương. Rõ ràng chỉ là Ly Hợp cảnh nhất tầng, vậy mà có thể đỡ được đòn này của mình, khiến ai nấy cũng bất ngờ.
- Bạch công tử, công tử thân thể tôn quý, không cần phải chấp nhặt với hạng như hắn, để tại hạ trút giận thay cho công tử!
Tào Chính Văn chủ động nghênh chiến. Vừa rồi y bị Dương Khai hắt nguyên chén rượu lên mặt, mất hết cả thể diện, dĩ nhiên là muốn lấy loại danh dự rồi. Hơn nữa, y đã quy thuận Bạch gia, bây giờ muốn tìm cơ hội để thể hiện là điều đương nhiên.
Chỉ cần cho Dương Khai một trận nhừ tử, giải tỏa nộ khí trong lòng Bạch Vân Phong, sau này còn thiếu phần của y sao?
Bạch Vân Phong hờ hững gật đầu:
- Đánh gãy chân tay hắn cho ta, cho hắn biết bất kính với ta sẽ phải có kết cục gì. Chỉ là một tên đệ tử nhãi nhép của một tiểu môn tiểu phái mà lại dám hỗn xược như vậy!
- Công tử yên tâm, tôi đã muốn giáo huấn tên sư đệ này từ lâu rồi.
Tào Chính Văn cười khẩy, đứng cách Dương Khai mười mấy trượng, cất giọng lên:
- Dương sư đệ, chớ bảo kẻ làm sư huynh này không cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống, bò đến trước mặt Bạch công tử khấu đầu vài cái, biết đâu Bạch công tử sẽ tha cho ngươi, bằng không thì đừng trách tại sao ngươi phải nếm mùi khổ sở.
Dương Khai nhìn y đầy mỉa mai:
- Làm chó của người ta rồi thì giọng điệu cũng ngông cuồng quá nhỉ.
Tào Chính Văn đỏ mặt, thần sắc nghiêm nghị, nói:
- Bạch công tử có ân trọng đãi với ta, ta quy thuận công tử thì sao? Đến các trưởng lão trong môn còn không nói gì thì ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?
- Tự hạ thấp mình, còn mong chờ người khác để mắt đến sao?
- Vốn dĩ ta muốn niệm tình đồng môn mà nương tay với ngươi, vậy mà ngươi lại tự tìm đường chết, thế thì đừng trách sư huynh ra tay độc ác.
Tào Chính Văn hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong người xuống, lưu vận nguyên khí nội thể, cũng không nhiều lời nữa mà thi triển thân pháp tiến gần đến Dương Khai.
Song, y vừa nhấc chân lên, còn chưa kịp xông đến, thì hai mắt chợt nhòe đi. Dương Khai đang đứng cách đó khoảng mười mấy trượng bỗng trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt y.
Tào Chính Văn thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt thay đổi ngay tức thì, vội vàng xuất chiêu.
Dương Khai thuận tay ra đỡ, hóa giải chiêu thức của y, trên quyền phong lập lòe ánh lửa, và rồi một chiêu Viêm Dương Tam Điệp nổ tung.
Chiêu này nhắm vào vị trí chính giữa ngực, sắc mặt Tào Chính Văn lập tức trắng tái, liền hóp ngực xuống, khẽ dời bước, mượn trợ lực bước lùi để hóa giải quyền kính của Dương Khai.
Khó khăn lắm mới kéo giãn được khoảng cách với Dương Khai, nhưng nguyên khí hung mãnh luồn vào nội thể lại bạo phát ra.
Ba âm thành trầm đục vang lên, Tào Chính Văn há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Một chiêu bị đả thương! Biến cố này khiến ai nấy cũng phải sửng sốt.
Tuy thực lực của Tào Chính Văn không mạnh là mấy, nhưng cũng ở cảnh giới Ly Hợp cảnh ngũ tầng, nhưng một người như vậy lại bị Dương Khai đánh đến hộc máu chỉ bằng một quyền.
Tuy là nhờ vào uy lực của võ kỹ, nhưng tốc độ xuất quỷ nhập thần của tên Dương Khai này thật sự khiến chúng phải kiêng dè.
Tào Chính Văn hiển nhiên cũng không ngờ được Dương Khai lại mạnh đến thế. Y nôn ra một ngụm máu, còn chưa tỉnh táo lại thì Dương Khai đã lại xông đến. Trong lúc hoảng loạn thì làm sao mà đỡ được? Vội vã giao thủ được mười mấy chiêu thì y lại bị một quyền đánh trúng.
Từ trong lồng ngực vọng lại tiếng xương gãy giòn tan, Tào Chính Văn đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa cả trán.
Dương Khai vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, chiêu thức độc tàn, không quyền nào không nhắm vào chỗ hiểm của Tào Chính Văn. Sau một hồi bị công kích dữ dội, Tào Chính Văn chỉ biết đỡ đòn chứ chẳng còn chút sức hoàn thủ.
Một chốc sau, ánh nhìn của Tào Chính Văn bắt đầu mơ hồ, Dương Khai bay lên co chân tung một cước, Tào Chính Văn lập tức văng ra xa như tấm giẻ rách, ngã nhào xuống đất, không đứng dậy nữa.
Chưa chết, nhưng xương cốt toàn thân đã bị gãy đi không ít. Ít nhất cũng phải nằm dưỡng thương đến mấy tháng mới bình phục nổi.