Chương 421: Tinh quái như hồ Ly
Chiêu này Hướng Thiên Tiếu đã rèn luyện trong thời gian dài, là tự y lĩnh ngộ được thông qua bí mật bất truyền của Hướng gia, trong đó có xen lẫn sức mạnh sấm sét, không gì ngăn được, được rất nhiều cường nhân của Hướng gia tôn sùng.
Đây là một sát chiêu của y, trước giờ chỉ khi đối mặt với địch nhân cực mạnh, y mới dùng đến, uy lực vô song, thường chỉ một kích là có thể định đoạt thắng bại.
Vừa thấy y xuất ra một chiêu như vậy, đám võ giả Hướng gia đã biết nhị công tử thật sự nổi giận rồi, nếu không thì đâu thể vừa ra tay đã đằng đằng sát khí như vậy.
Xem ngươi ngăn cản thế nào! Trên mặt mấy vị Thần Du Cảnh của Hướng gia phảng phất vẻ khoái trá, cười khẩy liên hồi, họ nghĩ đợi sau khi nhị công tử đánh bại Dương Khai, họ cũng sẽ lập tức rời khỏi nơi này, không cần phải ở lại giúp hắn tham gia cuộc chiến đoạt đích nữa.
Vũng nước đục này, không dính vào vẫn tốt hơn.
Còn về những vật tư này, là của Nam gia bồi thường cho Dương Khai, giữ lại cũng chẳng sao.
Thu Ức Mộng cũng thầm lấy làm kinh hãi, vẻ mặt ưu tư, nàng không ngờ lực chiến đấu của Hướng nhị công tử này lại mạnh đến thế, hơn nữa vừa đánh đã dùng sát chiêu, chiêu số như vậy, võ giả dưới Thần Du Cảnh căn bản không cách nào ngăn chặn chính diện được, kể cả nàng, Thần Du Cảnh nhất tầng, cũng phải tránh mũi nhọn trước, rồi mới tìm cơ hội.
Nàng không biết Dương Khai có thể đỡ được hay không, tuy đã từng chứng kiến sức mạnh của Dương Khai, nhưng đã lâu rồi không giao thủ, Thu Ức Mộng không chắc chắn lắm Dương Khai đã mạnh đến trình độ nào rồi.
Nhưng vừa nhớ lại, ngày đó bên bờ Lam Giang, một mình Dương Khai giết chết một cao thủ Thần Du Cảnh tam tầng, Thu Ức Mộng lập tức bình tĩnh trở lại.
Hương Thiên Tiếu kể có mạnh đi nữa, cũng không thể mạnh hơn vị Thần Du Cảnh tam tầng kia được.
Ầm ầm ầm.
Quả cầu sấm sét trên mũi đao của Hướng Thiên Tiếu bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, bện thành tấm lưới tia chớp chằng chịt không một kẽ hở, bao trùm phạm vi phải vài chục trượng.
Mấy nghìn luồng điện như linh xà vần vũ, mỗi một luồng điện đều ẩn chứa đao khí của Hướng Thiên Tiếu, vô cùng sắc bén, che phủ bầu trời nơi này, bao vây khắp nơi.
Hoắc Tinh Thần trợn tròn mắt, thần sắc trước giờ vẫn luôn thoải mái cuối cùng cũng vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi.
Dương Khai vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, như băng sơn tự cổ không tan chảy, thần sắc lạnh như đao, hờ hững chú mục vào vô số luồng điện đang thi nhau lao đến.
Thần sắc Hướng Thiên Tiếu không hề lung lạc, khóe miệng y vô tình lộ ra một nụ cười hờ hững.
Y thắng rồi! Bị chiêu này chế ngự, dưới Thần Du Cảnh không ai có thể thoát khỏi. Chỉ có nước bị sức mạnh của đao khí vào sấm sét của y đánh ngã. Về điều nà có mười phần tự tin.
Ánh sáng chói lóa như ban ngày lóe lên, sáng đến mức khiến người ta không mở nổi mắt, đúng lúc này, hình bóng Dương Khai trở nên mơ hồ, rồi biến mất không chút dấu vết.
Ngay sau đó, vô vàn luồng điện ầm ầm tan nát giữa sóng khí chân nguyên như cuồng phong vũ bão.
Một đại thủ ấn nhanh chóng phóng lớn trong tầm mắt Hướng Thiên Tiếu, dường như che hết cả thiên không. Khiến người ta không kìm được có ảo giác rằng tránh cũng không tránh được, suýt thì ấn vào lồng ngực y.
Tiếng kêu đau đớn vang lên, Hướng nhị công tử như con diều đứt dây, bay ra thật xa, sắc mặt tái đi giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.
- Nhị công tử!
Mấy vị cảnh Thần Du đang xem trò hay vừa thấy tình hình bất ổn, không khỏi biến sắc, giơ tay đỡ Hướng Thiên Tiếu đang rơi từ trên không.
Kết thúc, Dương Khai như chưa hề động đậy, vẫn vẻ mặt hờ hững, đứng nguyên tại chỗ, thần sắc ung dung thản nhiên.
Hoắc Tinh Thần bỗng thấy hơi buốt răng, y chợt phát hiện, đêm đó Dương Khai đối phó với mình, hình như vẫn còn nhẹ tay chán.
Đám võ giả của Hướng gia thì lại kinh hãi, tròng mắt như muốn rách ra, không thể tin nổi vào mắt mình.
Khóe miệng Hướng Thiên Tiếu ứa máu, người y lảo đảo, vùng thoát khỏi đám người đang dìu đỡ, y cau mày, ánh mắt đầy bất cam.
Sững sờ nhìn Dương Khai, thật lâu sau, vẻ không cam lòng trong mắt Hướng Thiên Tiếu mới từ từ vơi bớt, chuyển thành hụt hẫng, chán nản.
Y căn bản không ngờ trong số Chân Nguyên Cảnh, lại có người có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậ là thiên tài giấu mặt của Hướng gia, tư chất xuất sắc hơn Hướng Sở nhiều. Hướng gia cũng ra sức bồi dưỡng y, tuổi còn trẻ mà đã gần chạm đến tu vi của Thần Du Cảnh, một thời gian nữa, tương lai y là điều không thể lường được.
Trước giờ y luôn luôn thắng, chưa một lần nào bị bại hoàn toàn như hôm nay.
Chiêu số của y, thậm chí ngay cả góc áo của đối phương còn chưa bay lên, đây là một sự đả kích to lớn đối với y.
- Nhị công tử…
Vị cường nhân Thần Du Cảnh tứ tầng kia sợ Hướng Thiên Tiếu chịu không nổi đả kích, dẫn đến mất hết ý chí, bèn bất chấp tất cả, vội vàng an ủi:
- Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ngài không cần phải để tâm.
Hướng Thiên Tiếu nhẹ nhàng gật đầu, nét suy sụp trong mắt biến mất ngay sau đó, lúc nhìn lại Dương Khai, hai mắt y như ngọn lửa bùng cháy.
Dương Khai nhìn mà thầm kinh ngạc, tên Hướng Thiên Tiếu này… tố chất tâm lí không tồi, nếu cho y đủ thời gian tôi luyện, thành tựu của y trong tương lai có khi còn tốt hơn vài công tử bát đại gia.
Thu Ức Mộng ở một bên cười hì hì, vẻ mặt hài lòng, Hoắc Tinh Thần lại lắc đầu thở dài, chép miệng không ngừng:
- Bà nó, lợi hại như vậy? Tu luyện thế nào vậy?
- Thu Ức Mộng, sắp xếp cho bọn họ đi. Ngoài ra cho người của Thu Vũ Đường chuyển bốn cái rương kia vào trong phòng ta.
Dương Khai thản nhiên ra lệnh, không hề nhìn đến Hướng Thiên Tiếu, quay người đi thẳng vào phủ.
Trước khi đi, lại làm như vô ý liếc qua một phía.
Ở đó, hai vị cường nhân công lực cao tới Thần Du Cảnh bát tầng không khỏi biến sắc.
Một người trong đó ngơ ngác, hồ nghi hỏi:
- Vị công tử kia phát hiện ra chúng ta rồi?
Thần sắc người kia cũng kinh ngạc, y lắc đầu:
- Không đến nỗi thế đâu, chúng ta ẩn nấp kĩ như vậy, cũng không có địch ý gì, chỉ là âm thầm quan sát, hắn làm sao phát hiện ra được?
- Vậy vì sao hắn liếc mắt về phía chúng ta?
- Kì lạ…
Vị cao thủ kia nghi ngờ không hiểu
- Tạm kệ hắn đi, gia chủ chỉ bảo chúng ta, xem xem biểu hiện của vị Khai công tử này đêm nay như thế nào, nếu đêm nay hắn bại trận, thì chúng ta đoạt lại thiếu gia về. Ầy, thiếu gia chọn ai không chọn, sao lại đi chọn tên công tử chẳng có tiền đồ này làm đồng minh?
- Nhưng mà nói ra thì, lực chiến đấu của Khai công tử đúng là mạnh, ta thấy người mới nhập Thần Du Cảnh bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ngoài phủ đệ, Thu Ức Mộng tươi cười đi đến chỗ đám người Hướng gia.
Vị cường nhân cảnh Thần Du tầng bốn kia vội cung kính:
- Hướng gia Hướng Phi bái kiến Thu tiểu thư.
Đồng thời lộ vẻ hồ nghi trên mặt, Thu gia với Dương gia lão lục Dương Thận đã kết làm đồng minh, việc này bọn họ đã nghe nói, nhưng vị đại tiểu thư Thu gia này giờ sao lại ở phủ Dương Khai? Hơn nữa thái độ của Dương Khai đối với nàng ta, cứ như đang sai bảo thuộc hạ, ngược lại, vị Thu đại tiểu thư nổi tiếng thiên hạ này, không một câu oán trách, vẫn bình tâm tĩnh khí, tình nguyện nghe lệnh.
Nghĩ không ra, trong lòng Hướng Phi đầy nghi hoặc.
Hướng Thiên Tiếu cũng chắp tay, coi như bái lễ.
Thu Ức Mộng cười khẽ, nói:
- Không cần khách khí, sau này mọi người coi như cùng làm việc rồi.
Hướng Phi gật đầu:
- Khai công tử đã có thể thắng nhị thiếu gia nhà tiểu nhân, thì Hướng gia cũng đã nói là làm, chỉ cần Khai công tử không bị đánh bại trong cuộc chiến đoạt đích, tiểu nhân xin đợi để tận tâm tận lực phò trợ.
Thu Ức Mộng gật đầu hài lòng.
- Chỉ có điều Thu đại tiểu thư người sao lại…
Hướng Phi nói ra nghi ngờ trong lòng.
- Ta là đồng minh của hắn, hì hì.
Thu Ức Mộng cười một tiếng, cũng không giải thích nhiều.
Hướng Thiên Tiếu và Hướng Phi hơi động sắc mặt. Bỗng nhiên phát hiện, vị Khai công tử không được mọi người xem trọng này, đã có được hai vị công tử tiểu thư của bát đại gia làm đồng minh trong âm thầm lặng lẽ, trong số tám vị công tử, chắc có mình hắn là độc nhất đây.
- Vào trong trước đi, ta sắp xếp cho các ngươi.
Thu Ức Mộng nói, lắc đầu cười khổ:
- Không ngờ chạy đến đây, lại phải gánh công việc của bà quản gia.
Dẫn đám người Hướng gia vào trong, Hoắc Tinh Thần phe phẩy quạt đi tới, ôm bả Hướng Thiên Tiếu một cách thân thiết:
- Người cùng cảnh ngộ! Ta mời ngươi uống rượu!
Hướng Thiên Tiếu giọng buồn bực nói:
- Được!
- Uống rượu xong, ta dẫn ngươi đi Xuân Phong Đắc Ý Lâu chơi bời!
- Cái đó thì khỏi cần!
…
vài tiếng soạt soạt truyền đến, Dương Khai hướng mắt lên:
- Vào đi!
Cửa phòng bị đẩy ra, Thu Ức Mộng cùng dung mạo đoan trang và một làn hương thơm bước vào, vào trong phòng, không hề khách khí, nàng tự rót chén trà uống cho thông họng, phía sau nàng có mấy người của Thu Vũ Đường đang khiêng bốn cái rương lớn vào trong phòng, rồi mới khom người lui ra.
Thu Ức Mông không đi ra mà ngồi xuống, duyên dáng nhìn Dương Khai cười:
- Ngươi khiến hai nhà Hướng, Nam gặp nạn lớn đến thế khi nào vậy?
- Sau khi chia tay ngươi và Lạc Tiểu Mạn khoảng ba tháng.
- Kể ta nghe đi, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Ta hỏi Hướng nhị công tử, hắn cũng không rõ, chỉ biết đại ca và biểu ca hắn vừa hận lại vừa kiêng dè ngươi, hơn nữa nghe nói Nam Sênh của Nam gia còn bị ngươi ép tự chặt hai ngón tay. Con người ngươi độc ác thật đấy, đó là công tử của nhất đẳng thế gia, còn là người thừa kế Nam gia tương lai!
- Bọn chúng tự chuốc lấy thôi.
Dương Khai cười khẩy một tiếng, hắn nhíu mày, thuật lại đơn giản tình hình khi đó.
Thu Ức Mộng nghe đến sáng rực hai mắt, không kìm được âm thầm khoái trá, đặc biệt là lúc người của hai nhà Hướng, Nam bị làm nhục, lại vô lực phản kháng, trong lòng càng sung sướng hả hê.
- Nói như vậy, hai nhà bọn chúng chịu nhịn cũng đúng thôi. Mưu đồ giết hại một vị con cháu dòng chính Dương gia, đâu phải chuyện nhỏ, đặc biệt là sau cái chết của lão tứ Dương gia các người, nếu như bị ai đó để tâm, xâu chuỗi hai chuyện này lại, hai nhà Nam, Hướng thế là xong.
- Nói ta nghe thử tình hình của Hướng gia xem, đặc biệt là quan hệ giữa Hướng Thiên Tiếu và Hướng Sở.
Dương Khai đứng lên, đi đến bên bốn chiếc rương, vừa kiểm tra vật tư bên trong, vừa thuận tiện hỏi.
- Tinh quái như hồ ly!
Thu Ức Mộng bĩu môi.
Dương Khai khẽ cười một tiếng:
- Hướng Sở rõ ràng đã không kể lại toàn bộ tình hình lúc đó cho đệ đệ hắn biết, nếu không hôm nay Hướng Thiên Tiếu cũng chẳng tùy tiện khiêu chiến với ta. Làm ca ca mà giấu giếm đệ đệ, quan hệ của hai người này rõ ràng không hòa thuận gì, ta mà nhìn không ra, khác nào kẻ mù?