Chương 676: Lôi quang thần giáo
- Nếu bằng hữu có thể vào ở Thần Giáo ta làm khách khanh, Thần Giáo ta nguyện cung cấp đãi ngộ rất phong phú.
Đoạn Hải thành khẩn nói. Tuy y là Siêu Phàm Cảnh, vai vế ít nhất cũng cao hơn Dương Khai một bậc, nhưng vẫn thân thiết xưng hắn một tiếng bằng hữu.
- Phiền Đoạn huynh nói xem là đãi ngộ gì, so sánh với tam gia mới lựa chọn.
Đỗ lão biết Dương Khai không biết gì về phương diện này, tự chủ trương thăm dò, cũng là nghĩ cho Dương Khai.
Đoạn Hải cười khổ lắc đầu:
- Đỗ lão, nếu là người của lão, ta còn có thể chèn ép hay sao.
Thần sắc nghiêm túc, nhìn Dương Khai nói:
- Thần Giáo cung cấp dược tài cho ngươi, bất kỳ đan dược nào ngươi luyện chế ra đều có thể có được hai phần trong đó làm thù lao. Nói cách khác, nếu ngươi luyện chế ra một viên linh đan có giá trị một trăm tinh thạch, Thần Giáo sẽ cho ngươi hai mươi viên tinh thạch.
Thần sắc Đỗ lão hơi động, khẽ gật đầu.
Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thầm biết đãi ngộ này chắc chắn không tồi.
- Đây chỉ là điều kiện tối cơ bản, Thần Giáo sẽ cung cấp cho ngươi môi trường luyện đan tốt nhất, ưu tiên yêu cầu của ngươi nhất. Chỉ cần không làm hại đến lợi ích của Thần Giáo ta thì mọi thứ đều có thể đáp ứng. Thế nào?
Đoạn Hải nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Dương Khai, đợi hắn trả lời.
Nói thực, điều kiện y đưa ra đã rất hậu hĩnh rồi. Hai thành kia không phải là lợi ích mà luyện đan sư bình thường có thể có được. Nếu là luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm được mời làm khách khanh, thường cũng không đạt tới tỉ lệ phân chia này.
Nếu Dương Khai còn có yêu cầu gì khác, hắn đều có thể thương lượng với y.
Dương Khai nhíu chặt mày, nghĩ ngợi một hồi, nhìn Đỗ lão hỏi:
- Tiền bối thấy sao.
- Điều kiện không tồi.
Đỗ lão nói thực.
- Nhưng rốt cuộc là có muốn đi hay không, còn phải xem bản thân tiểu hữu có đồng ý hay không.
- Nếu là bằng hữu của Đỗ lão… vậy hẳn là không vấn đề.
Dương Khai nhếch miệng cười, dù sao thì mình đã có ý định tìm một thế lực tạm thời nương nhờ, có sự bảo đảm của Đỗ lão thì hắn cũng yên tâm rất nhiều.
Đoạn Hải nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vẻ mặt tươi cười:
- Bằng hữu quả nhiên là dễ nói chuyện.
- Nhưng điều kiện phải thay đổi một chút.
Dương Khai xoay chuyển lời nói.
- Xin lắng tai nghe.
Thần sắc Đoạn Hải nghiêm túc.
- Tỉ lệ hai thành đó … ta không cần. Ta chỉ cần một thành trong đó thôi!
Dương Khai giơ một ngón tay ra.
Đoạn Hải và Đỗ lão nhất tề kinh ngạc, nhưng lại không chen lời, yên lặng chờ nói tiếp. Dương Khai chủ động từ bỏ lợi ích đáng có, rõ ràng là hắn có yêu cầu khác.
- Ta hi vọng quý Thần Giáo có thể giúp ta một việc. Đương nhiên, việc này không nguy hại đến các ngươi.
- Việc gì?
Đoạn Hải hỏi.
- Thời cơ tới, ta sẽ nói với ngươi. Hơn nữa, ta sẽ không ở mãi ở Lôi Quang Thần Giáo đâu, hi vọng lúc ta đi, sẽ không gặp phải cản trở gì.
- Cái này thì dễ.
Đoạn Hải gật đầu liên tục.
- Lôi Quang Thần Giáo ta không chỉ có một vị bằng hữu làm khách khanh. Đối với chuyện đi ở ở khách khanh đều tự mình làm chủ, Thần Giáo chưa từng cưỡng cầu.
- Không thành vấn đề.
Dương Khai cười ha hả.
Đoạn Hải vui sướng vạn phần:
- Vậy thì quyết định như vậy đi nhé?
Dương Khai nghiêm túc gật đầu.
Đỗ lão cười:
- Cung hỷ Đoạn huynh, thực ra lão phu rất hi vọng tiểu hữu sẽ không rời đi như vậy. Nhưng tiểu hữu có việc cần làm, lão phu cũng chỉ có thể kìm nén mà tiễn đi.
Đoạn Hải nói đầy thâm ý:
- Đỗ lão không phiền nếu cũng đến làm khách khanh của Thần Giáo ta chứ?
- Ngươi cũng tham lam quá đó?
Đỗ lão bật cười
- Không ngờ lại còn muốn mời cả lão phu?
- Luyện đan sư Thánh cấp, thế lực nào không muốn?
- Chỉ e là các ngươi không ra nổi giá.
Đỗ lão mỉm cười nói.
Đoạn Hải thầm chua xót:
- Điều này cũng đúng.
Khổ não lắc đầu, lại nhìn Dương Khai hỏi:
- Khi nào thì bằng hữu cảm thấy tiện để đi?
- Ta thì lúc nào cũng được.
- Bây giờ thì sao?
Đoạn Hải tỏ vẻ gấp gáp. Dương Khai nhìn thấy buồn cười, khẽ gật đầu.
- Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi thôi.
Đoạn Hải nói xong liền đứng dậy.
- Để ta cáo biệt vị một vị bằng hữu trước đã.
Dương Khai nói một tiếng rồi đứng dậy đi ra tìm Mễ Na. Mấy ngày nay sống với nhau cũng coi như rất vui, trước khi đi, đương nhiên phải nói với nàng một tiếng, nếu không cũng không lịch sự.
Trong sương phong, Đoạn Hội và Đỗ lão ngồi im lặng.
Bỗng nhiên, Đỗ lạo thấp giọng nói một câu:
- Đoạn Hải, đừng nói lão phu không nhắc ngươi. Vị tiểu hữu này hẳn không phải là người thường, đến Lôi Quang các ngươi, cũng đừng đụng tới hắn.
Đoạn Hải kinh ngạc, nghe vậy vội hỏi:
- Đỗ lão có ý gì?
Đỗ Vạn chậm rãi lắc đầu, không nói gì thêm. Đoạn Hải không hiểu ra sao cả.
Lát sau, Dương Khai quay lại, đã cáo biệt Mễ Na, cũng không cần thu dọn đồ đạc. Đoạn Hải dẫn hắn ra khỏi Hiệp hội đan sư, Mễ Na vẫy tay tiễn biệt Dương Khai, vẻ mặt tiếc nuối. Trong thời gian Dương Khai ở đây, thuật luyện đan của nàng tăng lên nhanh chóng, còn nhanh hơn cả sư phụ chỉ dạy rất nhiều, đương nhiên lòng tràn đầy tiếc nuối.
Đoạn Hải khua tay, một cỗ chân nguyên tinh thuần bao bọc lấy Dương Khai, hai người nhanh chóng thăng không, phi xuất ra khỏi Cự Thạch Thành.
Trên đường đi, thái độ của Đoạn Hải với Dương Khai rất thân thiết, quan sát phía dưới, chỉ chỉ trỏ trỏ, giới thiệu với hắn cơ sở và sự giàu có của Lôi Quang Thần Giáo.
Để khiến Dương Khai nhanh chóng sinh ra lòng trung thành, Đoạn Hải đương nhiên ra sức tán dương Lôi Quang Thần Giáo. Từ lời nói của y, Dương Khai ít nhiều cũng hiểu được một chút về thế lực này.
Bên cạnh tuyết sơn, rất nhiều ngọn núi lớn nhỏ. Lôi Quang Thần Giáo chiếm cứ một bộ phận trong số đó.
Trước sau chưa đầy một canh giờ, hai người đã đến địa bàn của Lôi Quang Thần Giáo.
Hạ xuống một ngọn núi, nơi này hàn khí kinh người, nhưng nói chung là vẫn xanh tươi, linh khí đầy đủ. Lưng chừng núi, trồng rất nhiều dược tài, hương vị ngập tràn, trên đỉnh núi, có vài căn nhà, có vẻ rất đơn sơ.
Đoạn Hải nói:
- Nơi này trước kia là chỗ ở của một khách khanh đan sư của Thần Giáo ta, nhưng mấy tháng trước y đã từ bỏ chức khách khanh rồi, nơi này tạm thời là nơi vô chủ. Dương khách khanh ở đây có được không? Nếu cảm thấy nơi này đơn sơ thì cũng có thể đến chỗ đông đúc của Thần Giáo ta.
- Không cần, ở đây là được.
Dương Khai gật đầu, rất hài lòng với nơi này. Hắn cũng không cần có giao tình gì, nơi nhiều người, nhiều phiền nhiễu, khác xa với nơi tiêu diêu tự tại này.
Đoạn Hải nghe vậy cười:
- Quả nhiên Dương khách khanh là người muốn làm gì đó cho con đường luyện đan. Ta còn sợ là ngươi muốn đến chỗ đông người.
- Hả?
Dương Khai kinh ngạc nhìn y.
- Thông thường, khách khanh thích đến chỗ đông người đều thích theo đuổi vinh hoa phú quý, quyền thế danh lợi. Loại người này Thần Giáo ta trước nay không để ý lắm. Ngược lại tâm tính thanh đạm như Dương khách khanh, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu.
Đoạn Hải mỉm cười
- Đúng rồi, đây là minh bài của Dương khách, hãy đem theo bên người. Có minh bài này, ngươi có thể đi lại tự do trong Thần Giáo ta. Trừ một vài nơi cấm địa ra, bất kỳ nơi nào khác cũng có thể lui tới.
Nói xong, liền đưa một miếng minh bài đen nhánh cho Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy, liếc nhìn sơ qua rồi cất đi.
- Lát nữa ta sẽ phái người đến giúp ngươi. Nếu ngươi có yêu cầu gì thì có thể bảo y nói với ta, cũng có thể bảo y giúp ngươi làm một vài việc.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Nếu Dương khách khanh không có việc gì khác thì xin cáo từ trước.
Đoạn Hải nhìn Dương Khai.
- Không có gì.
Đoạn Hải khẽ gật đầu, triển khai thân pháp nhanh chóng rời đi.
Sau khi y đi mất, Dương Khai mới thả thần thức điều tra tình hình xung quanh.
Ngọn núi này không cao lắm, nhưng cũng không thấp, chừng ngàn trượng. Đứng trên đỉnh núi, bốn bề mây lượn lờ trôi như tiên cảnh.
Điều kiện không tồi, vẻ mặt Dương Khai hiện lên một nụ cười.
Theo như lời Đoạn Hải để lộ thì từ nay về sau trước khi mình từ bỏ chức khách khanh, ngọn núi này thuộc về mình. Đương nhiên, linh thảo linh dược trong ngọn núi vẫn là của Lôi Quan Thần Giáo.
Dương Khai đi một vòng trên ngọn núi này trước, dạo qua mấy mẫu dược điền, phát hiện những dược tài này đều sinh trưởng tươi tốt, không cần mình quản lý gì cả, có vẻ có người thường xuyên đến đây chăm sóc.
Trên núi, linh khí cũng đầy đủ, vô cùng thích hợp để tu luyện.
Sau khi kiểm tra ngọn núi của mình xong, Dương Khai lại đi lòng vòng trên ngọn núi gần đó.
Trong mấy đỉnh núi gần đó, cũng có khách khanh của Lôi Quang Thần Giáo, mọi người đều là luyện đan sư, cũng thường nói chuyện với nhau. Sau khi biết Dương Khai là một vị luyện đan sư Linh cấp hạ phẩm, những khách khanh này đều giật mình kinh ngạc, liên tục cảm thản hậu sinh khả úy.
Từ những câu chuyện phiếm của họ, Dương Khai cũng thám thính được không ít chuyện liên quan đến Lôi Quang Thần Giáo.
Nói chung, thế lực này cũng được, thực sự cũng như lời mà trước kia Đoạn Hải nói, đãi ngộ với khách khanh cũng tương đối hậu hĩnh. Nếu khách khanh muốn đi, họ cũng không níu kéo, chỉ tặng hậu lễ rồi tiễn đi.
Hơn nữa, bên cạnh mỗi khách khanh đều có một bang thủ đắc lực. Những bang thủ đó không ai ngoại lệ, đều là mỹ kiều nương, thân hình như hoa như ngọc.
Cuộc sống quanh năm cô độc, đương nhiên những luyện đan sư này cũng cần mỹ sắc điều chỉnh một phen. Những bang thủ này đều là người mà Lôi Quang Thần Giáo phái đến bổ trợ phục vụ những luyện đan sư này, có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của họ.
Hơn nữa những bang thủ này cũng đều cam tâm tình nguyện ở lại đây, thậm chí có thể nói để tranh giành trở thành bang thủ của khách khanh, trong Lôi Quang Thần Giáo còn có cạnh tranh.
Dù sao thì thân phận luyện đan sư tôn quý, có thể ở cùng với một vị luyện đan sư cũng là hi vọng của họ. Hơn nữa, những ngọn núi này đều là nơi tu luyện, ở những nơi đông đúc căn bản không có nhiều linh khí đầy đủ như vậy. Ở đây tu luyện, cũng có ích cho việc nâng cao thực lực của họ. Hầu hạ bên cạnh luyện đan sư, đan dược tu luyện càng không thiếu.
Đủ lợi ích, đương nhiên khiến nhiều người để ý.
Dương Khai đi lòng vòng quanh đây hai ba ngày, thăm không ít đồng hành, đi mãi quen cả mặt, cũng tìm hiểu được không ít về Lôi Quang Thần Giáo, càng ý thức được sự lớn mạnh và đông đúc giàu có của thế lực này.
Thế lực ở Trung Đô quả thật không thể sánh với nơi này. Không những tu vi của cường giả chênh lệch khá xa, linh khí, vật tư, công pháp vũ điển, Thông Huyền Đại Lục dẫn trước Trung Đô cả mấy cấp bậc.
Sau khi nhận thức được sự chênh lệch này, Dương Khai không khỏi cảm thán.
Ba ngày sau, Dương Khai hồi phủ.
Mới tới ngọn núi của mình, thần sắc hắn khẽ động. Vì hắn cảm nhận được trong một gian phòng nào đó trong căn nhà kia có một cỗ khí tức sinh mệnh.
Vị bang thủ mà Đoạn Hải nói đã đến rồi sao?