Chương 86: Nỗi đau của nộ lãng
Văn Phi Trần cố nịnh bợ Long Huy cũng là có nguyên do.
Bang chủ Huyết Chiến Bang, Hồ Man tuy cả đời anh dũng, nhưng trời không chiếu cố, không có con trai, mà chỉ sinh được hai cô con gái như hoa như ngọc.
Theo như Văn Phi Trần phỏng đoán, sau này gia nghiệp của Huyết Chiến Bang sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay Long gia. Bây giờ y làm thân với vị Long thiếu gia này, đợi sau này Long gia lên chấp quản Huyết Chiến Bang, há chẳng phải là sẽ được lợi sao?
Bọn chúng bàn bạc xong, đang định đi ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
- Vào đi!
Văn Phi Trần khẽ quát.
Cửa mở ra, một tên đệ tử Huyết Chiến Bang ở ngoài canh gác bước vào, hành lễ với Long Huy rồi ghé qua tai Văn Phi Trần nói vài câu.
Nét mặt Văn Phi Trần bỗng trở nên kỳ quái, y lẩm bẩm:
- Thì ra là vậy.
Dứt lời, y đưa mắt với vài tên trong phòng, dặn dò:
- Đi, tóm bọn chúng qua đây, không được để chúng làm hỏng đại sự của Long thiếu gia.
- Vâng!
Vài người đáp lại, vội vàng chạy ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Long Huy hỏi.
Văn Phi Trần cười ha hả:
- Long Thiếu Gia, chuyện này quả là thú vị. Còn nhớ lúc chúng ta đuổi theo, dọc đường có rất nhiều dấu chân ngựa chứ? Theo tin tức chúng ta có được, bọn Dương Khai chỉ có hai người. Lúc đầu Văn mỗ đoán mấy dấu chân ngựa thừa ra đó chỉ là do có người đi ngang qua. Thật không ngờ... ngoài chúng ta ra, vẫn còn kẻ khác đang bám theo Dương Khai!
- Ồ?
Long Huy ngạc nhiên,
- Ai vậy?
- Một vài tên tiểu tốt của Phong Vũ Lâu. Lúc này hình như chúng đang chuẩn bị hạ thủ với Dương Khai, xem ra chúng không biết nữ tử đi cùng Dương Khai đó thực lực khó đối phó thế nào!
- Như vậy là tự tìm đường chết!
Long Huy cười nhạt,
- Văn Đường chủ đã sắp xếp thỏa đáng rồi chứ?
- Dĩ nhiên là sẽ không làm hỏng đại sự của Long thiếu gia.
Văn Phi Trần khẽ gật đầu, y đã tính trước kỹ càng rồi.
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một đám người. Mấy đệ tử Huyết Chiến Bang ra ngoài lúc nãy đã quay trở lại, đi cùng còn có bọn người của Nộ Lãng đang lúng túng lo sợ.
Nhóm người của Nộ Lãng quả thật đã bị dọa đến hồn phiêu phách tán. Phải khó khăn lắm hôm nay chúng mới đuổi theo được đến đây, vốn đang bàn chiến lược trong phòng, chuẩn bị một lát nữa sẽ đi tóm Dương Khai, dò la tông tích của Nộ Đào và Thành Thiếu Phong.
Không ngờ chưa kịp hành động, chúng đã bị đám cao thủ hung ác, thực lực cao hơn hẳn tóm rồi.
Nộ Lãng sợ đến mức tè ra quần, sau khi bị ném vào trong liền vội vã quỳ xuống khấu đầu xin tha:
- Các vị đại gia, đám tại hạ nào có đắc tội với các vị? Mong các vị giơ cao đánh khẽ ạ!
- Câm miệng!
Một tên đệ tử Huyết Chiến Bang vung tay bạt tai y một cái tóe máu, y chỉ dám giận chứ không dám nói, ngoan ngoãn nghe lời.
Sợ hãi quan sát xung quanh, đám người Phong Vũ Lâu run như cầy sấy. Thực lực chúng không cao, nhưng có thể nhìn ra, bất cứ một tên nào trong này ra tay cũng có thể giết chết chúng, đừng nói là các cao thủ đứng xung quanh cũng có đến sáu, bảy tên.
Chúng đã chọc phải tổ kiến gì đây? Đám người này nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra. Thời gian vừa qua chúng có làm chuyện gì tày trời đâu, cùng lắm thì chỉ là âm mưu đi bắt Dương Khai thôi, nhưng còn chưa ra tay kia mà? Để đến mức mấy tên này phải bày ra trận địa lớn thế này?
Nộ Lãng nhìn qua, đột nhiên phát hiện vị thiếu niên đối diện trông hơi quen, đang mỉm cười nhìn mình.
Nghĩ kỹ lại, Nộ Lãng thất sắc, hỏi dò:
- Ngài là Long Huy của Huyết Chiến Bang?
Long Huy khẽ cười:
- Ngươi biết ta?
Nộ Lãng cười ngại ngùng:
- Hậu nhân của Long lão tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tất nhiên là nhận ra rồi.
- Nếu đã nhận ra ta thì chuyện này dễ xử rồi.
Long Huy khẽ gật đầu.
Nộ Lãng nghi ngờ, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, ngoài ngàn dặm xa xôi này lại gặp phải người của Huyết Chiến Bang. Tha hương ngộ cố tri, tuy là chuyện tốt, nhưng cục diện trước mắt thì... kẻ ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
- Ta hỏi các ngươi, tại sao lại đuổi theo Dương Khai?
Long Huy nheo mắt hỏi.
Nộ Lãng giật nảy mình, y còn tưởng Long Huy muốn trách tội mình, trong lòng hoảng sợ nhưng cũng không dám giấu, đem hết ngọn ngành ra kể, nói xong rồi thì xót xa:
- Long thiếu gia, tại hạ chỉ nghi ngờ việc đệ đệ tại hạ mất tích có liên quan tới Dương Khai, chứ chưa nghĩ sẽ làm gì hắn, nếu ngài thấy có vấn đề, tại hạ sẽ đưa người về Phong Vũ Lâu ngay, tuyệt đối sẽ không động chạm đến Dương Khai.
Long Huy bật cười:
- Ngươi tưởng ta với tên Dương Khai đó là bằng hữu à?
- Chẳng lẽ không phải vậy?
Nộ Lãng sợ hãi.
- Nực cười!
Long Huy hắng giọng,
- Bổn thiếu gia thân phận gì, hắn thân phận gì, ta với hắn mà là bằng hữu? Mắt chó của ngươi bị đui à?
Nộ Lãng không dám nói tiếp, nhưng lại liên tục chửi thầm, bụng nghĩ nếu đã không phải là bằng hữu, vậy ân oán giữa ta và hắn, ngươi nhúng vào làm gì? Chẳng phải bắt chó đi cày, lo chuyện không đâu sao?
- Đồ không có mắt nhìn, Long thiếu gia lần này đã cứu mạng các ngươi rồi đấy, vậy mà còn không biết cảm tạ!
Một tên đệ tử Huyết Chiến Bang quở mắng.
Đám người Nộ Lãng ra vẻ mơ hồ.
Tên Huyết Chiến Bang đó cười nhạt:
- Các ngươi chỉ biết thực lực của Dương Khai thấp, mà lại không biết nữ tử bên cạnh hắn lại là cao thủ Ly Hợp cảnh đỉnh phong à?
Chỉ một câu nói đã khiến bọn người Nộ Lãng toát mồ hôi lạnh. Ly Hợp cảnh đỉnh phong so với Khí Động cảnh nhất tầng của Nộ Lãng, phải hơn gần hai đại cảnh giới.
Nếu mà động thủ thật, chỉ mình nữ tử đó đã có thể tiêu diệt toàn quân của Nộ Đào rồi.
Cho tới lúc này, Nộ Lãng mới biết mình đã phạm phải sai lầm gì, y vừa hối hận vừa vui mừng, khấu đầu lia lịa:
- Đa tạ Long thiếu gia ra tay tương cứu, đám người tại hạ hết sức cảm kích!
Đám nhãi nhép của Phong Vũ Lâu cũng vội vàng cảm tạ.
- Hừ, biết thì tốt rồi.
Trông Long Huy như đang hưởng thụ cảm giác tung hô,
- Ta cũng phải cho các ngươi biết, bổn thiếu gia lần này đến đây, chính là để lấy mạng tên Dương Khai đó, có điều phải đợi thêm vài ngày. Chính vì hành động khinh suất của các ngươi, suýt nữa đánh rắn động cỏ, hỏng hết đại sự của ta.
- Đám người tại hạ không biết, mong Long thiếu gia thứ tội!
Nộ Lãng hoang mang lo sợ.
- Thôi đi, ta cũng không so đo với các ngươi làm gì, dù sao mục tiêu của chúng ta cũng là Dương Khai. Các ngươi đi cùng bọn ta luôn đi. Đợi bổn thiếu gia bắt được hắn, ngươi có thể dò la tung tích của đệ đệ ngươi rồi.
Nộ Lãng tuy cảm thấy không thỏa đáng, nhưng nhóm người của y thực lực yếu kém, sao có thể phản kháng? Bèn gật đầu:
- Vậy xin nghe Long thiếu gia chỉ bảo, bọn tại hạ nguyện xông pha khói lửa, chết cũng không từ!
- Về đi, ngày mai ta lại tới tìm các ngươi.
Long Huy khua tay.
- Vâng!
Nhóm người của Nộ Lãng bò dậy, chậm rãi lùi về sau, đến khi ra khỏi phòng, từng người một mới phát hiện, áo quần toàn thân đều ướt đẫm.
Chờ bọn chúng đi khỏi, Long Huy mới nghi hoặc nhìn Văn Phi Trần:
- Văn Đường chủ, sao phải dẫn chúng theo? Công lực chúng quá thấp, rất dễ bại lộ, chẳng lẽ chúng ta không giết nổi một tên Dương Khai, không bắt nổi nữ tử kia hay sao?
Những lời Long Huy nói lúc nãy toàn bộ do Văn Phi Trần truyền âm cho y, tuy đã làm theo rồi, nhưng Long Huy vẫn không hiểu được ý đồ trong đó.