Vu Thần Kỷ

Chương 286: Diêm la

Giáp Đồ kéo theo một đạo huyết quang, nháy mắt đến trước ngọn núi nhân tộc lập ra.

Hắn còn chưa dừng bước, trên một tảng đá lớn ở sườn núi, một đại hán bên hông quấn da thú, loã lồ thân trên, trên hai vai phân biệt quấn lấy một con rắn màu vàng bay lên trời, lớn tiếng cười hướng Giáp Đồ đón đầu.

“Dân bản xứ, chết!” Giáp Đồ điên cuồng gào thét một tiếng, trên làn da màu bạc một mảng huyết quang chợt lóe, cả mảng lớn huyết khí từ hai tay phun ra, ngưng tụ thành một thanh đại đao cực lớn màu máu hướng đại hán chém xuống một đao.

Mấy trăm điểm vu huyệt trên người đại hán đồng thời sáng lên tinh quang màu vàng, cách rất xa, trong hư không một ngôi sao lớn lóe lên một cái, một đạo tinh lực nặng nề như núi, dinh dính dày đặc xa xa phóng tới, hô ứng nhau từ xa với vu huyệt lóe lên trên người đại hán.

‘Vù’ một tiếng, rắn màu vàng quấn quanh hai bờ vai đại hán ngẩng đầu lên, một trước một sau phun ra hai luồng khí vàng.

Một luồng khí vàng hóa thành một tấm khiên dày nặng, chắn trước đại đao Giáp Đồ. Đại đao màu máu hung hăng cắt ở trên tấm khiên, nguyên khí cương phong xung quanh hung hăng run lên, cả mảng lớn khí bạo hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.

Một luồng khí vàng khác hóa thành một cây đại phủ, lập tức rơi ở trong tay đại hán. Đại hán bật hơi cất tiếng, đại phủ hướng vào đầu Giáp Đồ bổ xuống thẳng tắp. Một mảng tinh lực ở trên đại phủ lóe lên một cái, trong hư không xung quanh đột nhiên trải rộng trọng lực nặng nề, thân thể Giáp Đồ cũng khẽ rung rung một chút.

“Hừ!” Giáp Đồ quát một tiếng trầm thấp, trên thân hắn huyết quang đại thịnh, huyết quang hàn khí âm u giống như vô số cây kim nhỏ hướng bốn phía cắm đi.

Hai con rắn vàng trên vai đại hán một trước một sau nhảy lên, há mồm hướng cổ Giáp Đồ cắn xuống. Nhưng huyết quang vừa ra, thân thể hai con rắn vàng chợt run lên, vô số huyết quang tinh tế dày đặc đánh vào trên thân bọn nó, cắm toàn thân con rắn vàng rách tung toé giống như cái sàng.

Đại đao màu máu mang theo một mảng hồ quang, tránh được cái khiên chặn đường, hung hăng va chạm với cây rìu của đại hán.

Khí vàng bốc lên, huyết quang bắn ra bốn phía, chỉ nghe một tiếng nổ vang, đại hán chợt hét lớn một tiếng, cái đầu cực lớn bay lên cao cao, đã bị Giáp Đồ một đao chém đứt thủ cấp. Giáp Đồ cũng rống lớn một tiếng, lảo đảo liên tục lui về phía sau. Đại hán bổ một rìu vào trên ngực hắn, nửa bên rìu cắm vào ngực hắn, lưỡi rìu từ sau lưng hắn nhô ra, hắn cũng bị thương nặng.

Trường đao màu máu sục sôi bốc lên từng đợt lửa máu, cả mảng lớn máu tươi trong cơ thể đại hán không ngừng bị trường đao màu máu hấp thu vào. Thân thể đại hán kịch liệt nhảy lên, có thể phi độn trên không trung, đây là thực lực cấp Vu Vương. Bước vào Vu Vương cảnh, sinh mệnh lực của đại hán so với Đại Vu còn cường đại hơn gấp trăm lần, tuy đã bị chém đứt đầu, nhưng sinh mệnh lực vẫn chưa tiêu tán.

Lúc này, chỉ cần đem đầu đại hán gắn về thân thể hắn, thậm chí không cần bôi vu dược, chỉ bằng vào sinh mệnh lực của bản thân hắn là đã có thể khỏi vết thương.

Nhưng Giáp Đồ sao có thể lưu lại cho đại hán nửa điểm sinh cơ? Không đợi Vu Vương nhân tộc trên ngọn núi ra tay cứu viện, hắn đã cười một tiếng dữ tợn, một đao đem đầu đại hán bổ ra.

“Giáp Đồ! Giáp Đồ vô địch!” Giáp Đồ giơ hai tay hướng tới Vu Vương nhân tộc trên ngọn núi sắc mặt đột nhiên biến đổi, lớn tiếng rít gào: “Dân bản xứ nhỏ yếu, các ngươi còn có ai dám đi lên nhận lấy cái chết?”

Tiếng nổ lớn ‘Ông, ông’ không ngừng từ trong thi thể đại hán phun ra. Đột nhiên các nơi vu huyệt trên thân thể đại hán nổ tung, trong mấy trăm vu huyệt đồng thời có từng đợt tinh lực màu vàng nặng nề dinh dính tuôn trào ra, gào thét xẹt qua hư không, hướng về tinh thần không biết cách bao nhiêu ức vạn dặm bay đi.

Vừa rồi đại hán ra tay, trong hư không ngôi sao lớn từng lóe lên đó một lần nữa sáng lên, tinh lực từ trong cơ thể đại hán phun ra gần như thuấn di, nháy mắt lướt qua khoảng cách dài đằng đẵng, ùn ùn rót vào trong ngôi sao lớn.

Ánh sáng của ngôi sao lớn càng thêm lấp lánh vài phần, sau khi ở trong hư không lóe ra một lúc, ánh sáng dần dần ảm đạm, hòa lẫn làm một thể với tinh tú khác.

Giáp Đồ dùng hết khí lực, đem đại phủ được khảm ở trong ngực rút ra. Cả đống máu tươi theo cây rìu phun ra, sắc mặt Giáp Đồ trong lúc nhất thời trắng bệch như tờ giấy. Hắn cười dữ tợn hướng các Vu Vương nhân tộc trên ngọn núi ngoắc ngón tay: “Đến thêm một tên nữa, để ta giết ngươi!”

Một Vu Vương nhân tộc bên hông quấn một con độc giác giao long, phía sau có cả mảng lớn mây lửa tiêu tan bất định bay lên trời, sải bước hướng Giáp Đồ đi tới: “Nam Hoang, Viêm Giao bộ Xích Lạc!”

Cả mảng lớn ánh lửa bay lên trời, lửa nháy mắt bao phủ hư không phạm vi trăm dặm. Giáp Đồ chợt phun ra một ngụm máu, nhanh chóng hướng ngọn núi phía sau thối lui. Hắn lớn tiếng quát: “Vô sỉ! Ta đã bị thương nặng, các ngươi…”

Ánh lửa nhanh chóng đem Giáp Đồ bao phủ, nhiệt độ cao đáng sợ thổi quét bốn phương, trong ánh lửa một luồng huyết quang phóng lên cao, sau đó tiếng đánh nặng nề không ngừng truyền đến. Thời gian ngắn ngủn mười hơi thở, chợt nghe một tiếng rống to, ánh lửa, huyết quang chợt tách ra.

Xích Lạc miệng phun máu tươi, giữa eo bụng bị cắt ra một cái vết thương hầu như đem hắn chém thành hai đoạn, lục phủ ngũ tạng theo vết thương chảy ra ngoài cơ thể, thân hình khôi ngô không ngừng lảo đảo liên tục lui về phía sau.

Tay trái Giáp Đồ bị chém rụng ngang vai, sắc mặt vốn đã trắng bệch trở nên càng thêm khó coi, ngực trái càng xuất hiện một cái lỗ thủng to bằng nắm tay, không ngừng có lửa dinh dính màu đỏ rực từ trong lỗ thủng phun ra.

Ngoài ra, trên mặt Giáp Đồ còn bị giao long bên hông Xích Lạc hung hăng cào một trảo, bốn con mắt bị bóp nát ba, nửa bên xương sọ cũng bị cào nứt. Nhưng móng vuốt giao long cũng bị Giáp Đồ chém đứt, ba móng vuốt lún thật sâu ở trên vai phải Giáp Đồ, giao long ghé vào trên vai Xích Lạc đang thè lưỡi dài đầu liếm móng vuốt gãy, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng rít gào ‘Tê tê’.

Xích Lạc sải bước lui về phía sau, đặt mông ngồi ở đỉnh núi không thể động đậy.

Giáp Đồ cũng lắc mình một cái độn về đại điện yến hội, lảo đảo chạy vài bước, cũng cắm đầu ngã xuống đất.

Giết một người, làm bị thương một người, bản thân Giáp Đồ cũng bị thương nặng, hơn nữa vu lực của Xích Lạc trực tiếp đành vào sâu trong lục phủ ngũ tạng của hắn, muốn xua tan vu lực này, cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được.

Bên trên chiến trường, đi lên thêm mấy trăm vạn dặm, một cái ngai báu hai màu đen đỏ quấn quýt mà thành lơ lửng trên không.

Một nam tử mặc trường bào màu đen, ngực dùng sợi tơ màu máu thêu một con mắt dựng thẳng, khuôn mặt tuấn lãng, lạnh như băng, khí tức quanh thân lạnh lẽo như băng ngồi ngay ngắn ở trên ngai báu. Hai tay hắn ôm một thanh trường kiếm hai màu đen trắng làm chủ, con ngươi màu máu lạnh lùng vô tình nhìn mấy bóng người đứng trong hư không phía trước.

Đế Thuấn ngày thường đều mặc áo vải thô, ăn mặc không khác gì bình dân bình thường hôm nay bên trong lót một cái trường bào chín con rồng quay quanh, chân đạp trường ngõa phượng vũ trang sức, bên ngoài khoác một bộ trọng giáp màu vàng mây tía từng đám, có hư ảnh ngàn vạn loại thần cầm thần thú xoay quanh ở phía trên sông núi xã tắc khôn cùng, vô cùng uy nghiêm chắn trước mặt nam tử áo bào đen.

“Huyết Nguyệt nhất mạch, Đế Thích Diêm La?” Đế Thuấn thản nhiên nói: “Sớm biết là ngươi tiếp quản vị trí đại đế, năm đó…”

“Đừng nhắc tới năm đó. Toàn nói lời thừa.” Đế Thích Diêm La lạnh nhạt nói: “Một trận chiến năm đó, ngươi chưa thể giết ta, hiện tại sẽ đến lượt ta tới giết người. Thiên địa mĩ lệ như vậy, nhân tộc các ngươi tài gì đức gì trở thành chủ nhân mảnh thiên địa này? Chỉ có Ngu tộc ta mới xứng có được vùng trời này, mà các ngươi, ngoan ngoãn làm nô lệ là được.”

“Hoang đường!” Đế Thuấn cười lạnh, ngón tay khẽ động, một thanh trường kiếm bên hông mang theo hư ảnh vạn con rồng chạy chồm hướng vào đầu Đế Thích Diêm La chém xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất