Vu Thần Kỷ

Chương 364: Vây bắt

‘Hô ~ hô ~’!

Tử Văn Long Đàn Mộc ồ ồ thở hổn hển, tựa chéo ở trên một vách núi. Một số cành của hắn cũng bị đánh thành mảnh vụn, trái cây trên đỉnh đầu không thấy hơn phân nửa. Trong hốc mắt thâm thúy, hai con mắt màu xanh lục đã ảm đạm đi rất nhiều, giống như nến tàn hấp hối trong gió.

Con báo to lưng mọc hai cánh dựa sát vào lão thụ yêu, thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt rít gào rống giận, trong miệng không ngừng phun ra khói đen lửa nóng.

Hai cái cánh thịt bị người ta dùng bạo lực bẻ gãy, rất nhiều xương nhỏ trắng xóa xuyên thấu cánh chui ra, cái đuôi con báo cũng bị người ta một kiếm chặt đứt tận gốc, hiện tại phải dựa vào một chút da miễn cưỡng treo ở sau người.

Ngoài ra, trên đầu, trên cổ, trên bụng con báo, toàn thân cao thấp nơi nơi đều là vết thương thê lương, không ngừng có máu dinh dính trộn lẫn mảnh vỡ nội tạng từ trong những vết thương đó nhỏ xuống, con báo hung hãn này đau đến mức co giật.

‘Hô ~ hô ~’!

Lão thụ yêu vươn tay, ở trên thân cây của mình trong một cái vết đao cực lớn moi ra một đám nhựa cây mang theo mùi thơm nồng đậm, nhanh chóng nhét vào trong mồm con báo to. Con báo to há mồm đem nhựa cây nuốt xuống, vết thương của nó liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.

Một cây một thú kinh hoàng nhìn chung quanh, sợ hãi cùng tuyệt vọng trước nay chưa từng có bao phủ ở trong lòng bọn họ. Cho dù là con báo trúng kịch độc Phần Tâm Điệp, lão thụ yêu muôn vàn vất vả tìm được đồng tộc, khi nghe được tin tức Xích Phản tập, cũng chưa từng tuyệt vọng như vậy.

Ít nhất khi đó lão thụ yêu đã biết Xích Phản tập, biết chỉ cần mang đi đủ con mồi, có thể đổi về dược vật giải độc cho con báo.

Nhưng hiện tại…

“Bằng hữu, ngươi ở nơi nào?” Lão thụ yêu lẩm bẩm.

Thụ yêu nhất tộc chưa bao giờ giỏi chạy, tuy bọn họ thể tích cực lớn, nhưng tốc độ hành tẩu của bọn họ ở trong núi rừng, ngay cả Vu Nhân bình thường cũng không đuổi kịp. Cho nên vừa rồi rời khỏi Xích Phản tập, lão thụ yêu và con báo đã cùng lạc mất Cơ Hạo.

Con báo khứu giác linh mẫn, một đường đuổi theo mùi Cơ Hạo và Man Man lưu lại đuổi theo, nhưng ở sau khi rời xa Xích Phản tập, ở trong một mảng sơn dã hoang vu hẻo lánh này, bọn họ đột nhiên bị người ta vây.

Loạn chiến một trận, hai người bị thương nặng, hiện tại thế cục diễn biến thành hai đám người đang tranh đoạt quyền sở hữu bọn họ.

Một đám là nhân tộc, bọn họ mặc áo dài vải thô chế thành, trên mặt mang theo mặt nạ gỗ Hương Bách mộc điêu khắc thành, trên người quanh quẩn một mùi thơm dược thảo thoang thoảng. Bọn họ khẳng định quanh năm suốt tháng giao tiếp với các loại dược thảo, mùi dược thảo trên người bọn họ rất sâu sắc mà pha tạp, trừ phi hàng năm bị dược thảo quay quanh, trên thân người thường không có khả năng có loại hương vị này.

Đám nhân tộc này có ba mươi mấy người, mỗi người khí tức hùng hồn, bên người trôi nổi các loại sương khói kịch độc, rõ ràng đều là độc vu nhất mạch.

Giằng co với bọn họ, là gần trăm con tinh quái đầu sói thân người. Bọn lang tinh này thân khoác giáp trụ hoàn mỹ, cầm loan đao phù văn hào quang dâng trào, khí tức hung hãn, đôi mắt mơ hồ có huyết quang lóe lên, rõ ràng là một đám tên côn đồ giết người như ma.

Ban đầu chính là bọn lang tinh này phát động đợt công kích đầu tiên, lão thụ yêu và con báo chính là bị loan đao của bọn họ làm bị thương nặng.

Sau đó liền ở lúc bọn lang tinh đó muốn thu chiến lợi phẩm, đám nhân tộc đeo mặt nạ gỗ, hiển nhiên không muốn lộ ra thân phận chân thật đó từ bốn phía đánh lén. Cả mảng lớn vu độc quay cuồng dùng ra, để lại hơn mười lang tinh ngã ngay tại chỗ.

Lang tinh bị vu độc đánh ngã có bảy tám mươi con. Nhưng giờ phút này trên mặt đất một thi thể cũng không có. Đám nhân tộc này sử dụng vu độc rất tàn nhẫn, toàn bộ thi thể đều ở trong khoảng thời gian ngắn tan thành máu đậm đặc, bị đất đai khô cạn hút không sót một giọt.

Ba mươi mấy độc vu đối trận gần trăm lang tinh hầu như điên cuồng, hai bên không nhúc nhích, ai cũng không muốn ra tay đầu tiên.

Qua hồi lâu, một lang tinh hình thể cường tráng nhất đột nhiên khàn cả giọng thét dài một tiếng: “Bọn vô sỉ không biết xấu hổ! Chúng ta là cận vệ của Kim Phong lang hoàng bắc thảo nguyên Xích Phản sơn. Bệ hạ của chúng ta quản hạt ức vạn bầy sói của bắc thảo nguyên. Ngươi muốn bởi vì các ngươi, khiến nhân tộc bắc thảo nguyên chảy cạn một giọt máu cuối cùng sao?”

Ở trên thảo nguyên, tai hoạ đáng sợ nhất chính là họa sói. Bầy sói đói khát vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng đánh đến, cho dù là đại bộ tộc quy mô trăm vạn người, có mấy trăm Đại Vu tọa trấn, cũng sẽ ở trong một đêm bị bầy sói vô cùng vô tận, hung hãn không sợ chết nuốt không còn manh giáp.

Nếu trong bầy sói này còn có lang tinh thông linh tuệ tọa trấn, mà những lang tinh này đều có thực lực có thể so với Đại Vu mà nói, như vậy họa sói sẽ biến thành thiên tai, cho dù là đại bộ tộc ngàn vạn người cũng khó ngăn cản bọn chúng xâm nhập.

Cho nên đám lang tinh này uy hiếp rất trực tiếp, ở trên đại thảo nguyên phía bắc Xích Phản sơn, bầy sói quả thật là tồn tại cường hãn các dị tộc ác quỷ kia cũng không muốn dễ dàng trêu chọc.

“Tùy tiện!” Một lão nhân đồ đen lạnh lùng nói: “Đi, đi giết chết toàn bộ người trên thảo nguyên phía bắc! Không cần chỉ nói không làm, đi đi, giết sạch bọn họ, ăn sạch bọn họ! Đến lúc đó không phải chúng ta tìm các ngươi tính sổ, mà là Ngu triều tìm Kim Phong lang hoàng các ngươi làm phiền nhỉ?”

Đám lang tinh đồng loạt thở dốc một tiếng, sau đó đều phẫn nộ lớn tiếng thét dài.

Nói không sai, bộ tộc nhân tộc bắc thảo nguyên, càng nhiều bị Ngu triều coi là dự trữ nô lệ của mình, cách mỗi vài năm, đội săn nô lệ của Ngu triều sẽ đi trên đại thảo nguyên một chuyến, bắt cướp đám đông nô lệ nhân tộc. Nếu bầy sói thật sự đem đám nhân tộc này giết sạch, Ngu triều chắc chắn tìm bọn chúng tính sổ.

“Con báo đó, các ngươi mang đi!” Thủ lĩnh lang tinh hổn hển chỉ vào con báo nói: “Cái cây này, của chúng ta! Bệ hạ muốn cái cây này! Chúng ta phải mang về!”

“Con báo này, các ngươi mang đi!” Lão nhân đồ đen cười lạnh nói: “Không đủ mà nói, chúng ta cho các ngươi thêm một trăm con báo cũng được! Nhưng lão thụ yêu này, là của chúng ta.”

Hai bên giằng co một phen, vu độc bên người nhân tộc đột nhiên tăng vọt, hóa thành vô số rắn độc đủ mọi màu sắc hướng đám lang tinh bắn nhanh đi.

Đám lang tinh thì giận dữ hét lên, bốn chân cấp tốc chạy như điên, dốc hết toàn lực hướng các độc vu của nhân tộc lao lên.

“Hừ hừ! Một đám ngu xuẩn!” Hai bên còn chưa tiếp xúc, trên vách núi đỉnh đầu bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng cười lạnh mỉa mai, gần trăm tên tráng hán thân hình cao lớn, trên người dày đặc vảy rồng, một số bộ vị nào đó còn có vây cá ẩn hiện đột nhiên xông ra, bàn tay to vung lên, trên trăm cái lưới lớn phạm vi cả dặm gào thét từ trên trời giáng xuống, đem những độc vu cùng lang tinh kia tất cả đều bao phủ ở phía dưới.

Độc vu rống giận, lang tinh rít gào, bọn họ bất chấp giao thủ, đều hướng bên ngoài phạm vi tấm lưới lớn bao phủ chạy đi.

Trên vách núi, các đại hán mang theo đặc thù rõ ràng của thuỷ tộc cất tiếng cười điên cuồng, trong tiếng cười tràn đầy đắc ý cùng càn rỡ.

Vừa mới cười không được mấy tiếng, phía sau bọn hắn đột nhiên có vô số mũi tên tuôn ra, tên rậm rạp như đàn châu chấu lướt qua, hung hăng chui vào thân thể các đại hán đó. Lực lượng mũi tên cuồng dã cương mãnh, nhiều đại hán thân thể bị mũi tên xuyên thấu, kéo theo vô số lỗ thủng phun máu.

Gần trăm đại hán khàn giọng rống thảm, tấm lưới lớn của bọn họ còn chưa rơi xuống đất, bọn họ đã ở trong mũi tên dày đặc bị xé thành mảnh vụn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất