Chương 29: Nhà cậu ba khiếp sợ
“Con trai, rất tốt.” cha Diệp giơ ngón tay cái lên, cười to.
Rất lâu cha Diệp chưa từng vui mừng như vậy.
“Con của chúng ta thật có tiền đồ.” Mẹ Diêp cũng mặt mày hớn hở.
Giờ phút này, mù mịt ở trong lòng nàng đã bị quét sạch.
Chuyện hôn sự thất bại so với chuyện con trai có thể kiếm nhiều tiền, thực sự không tính là gì. Con trai có nhiều tiền, sau này có thể tìm được cô vợ càng tốt hơn.
Sau khi vui vẻ một hồi, mẹ Diệp nhận điện thoại.
“Là cậu ba của con biết chúng ta đến, nên mời chúng ta đi ăn cơm.”
“Vừa hay.” Cha Diệp vỗ đùi, hưng phấn hỏi: “Ăn ở đâu?”
“Ở nhà hàng gần nhà họ.” mẹ Diệp nói.
“Đi đi đi!” cha Diệp vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đầy vui vẻ.
Nhà hàng Thiên Tường.
Một chiếc xe BMW đi dừng lại, có ba người đi xuống, là một đôi vợ chồng trung niên và một thiếu niên 15 16 tuổi.
“Chờ ở đây đi, họ nói sắp rồi.” người đàn ông trung niên nhìn điện thoại di dộng một chút rồi nói.
“Nhớ là chút nữa đừng đề cập đến chuyện kết hôn của Tiểu Mặc, chị của tôi đã đủ bực mình rồi, đừng để Tiểu Mặc chịu khổ nữa.” Người đàn ông quay sang nói nhỏ với vợ mình.
“Tôi biết ngay mà, lấy điều kiện nhà họ thì làm sao chịu nổi nữ nhân đó, người ta là một người mẫu, lòng dạ rất cao! Tiểu Mặc thì chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao mà theo nổi nàng chứ.” Người phụ nữ trung niên có vẻ hơi hả hê nói.
“Bà còn nói nữa!” người đàn ông nhỏ giọng trách mắng.
“Tôi chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi! Hơn nữa họ cũng không ở đây, ông vội cái gì!” người phụ nữ liếc mắt nhìn, khinh thường nói: “Tí nữa nhớ gọi ít đồ ăn thôi, đừng chọn mấy món đắt tiền, cho bọn họ ăn chính là lãng phí tiền.”
“Bà không cần phải quan tâm chuyện này.” người đàn ông không vui nói.
“Tôi không quan tâm thì ai quan tâm.” Người phụ nữ trung niên hơi giận.
Khi hai người đang tranh chấp thì có một chiếc xe đi đến, một chiếc SUV màu đen tuyền, tạo hình rất uy phong, logo Lamborghini ở phía trước rất dễ nhìn thấy.
Chiếc xe một đường đi đến, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Đôi vợ chồng trung niên cũng chú ý đến, chiếc xe này đi thẳng đến gần hai người họ rồi ngừng lại.
“Cha, là Lamborghini đấy.”
“Thật đẹp!” thiếu niên sợ hãi thán phục một tiếng.
Đôi vợ chồng trung niên cũng hơi kinh ngạc.
Lúc này, cửa xe mở ra, có hai người đi xuống, họ tập trung nhìn vào thì nhất thời sợ ngây người.
“Chị?” người đàn ông bật thốt lên, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt.
Mà người phụ nữ bên cạnh thì trừng to mắt, dáng vẻ giống như gặp phải quỷ vậy.
“Ha ha! Để hai người chờ lâu rồi.” cha Diệp cười to đi đến, vẻ mặt xuân phong đắc ý.
Kể cả mẹ Diệp khi nhìn thấy biểu cảm của cô em dâu này cũng âm thầm đắc ý.
Trước kia, cô em dâu này rất hay châm chọc nhà bọn họ.
“Chị, xe này….xe này là?” người đàn ông lấy lại tinh thần, hoảng sợ nói.
“Là của Tiểu Mặc mới mua.” Cha Diệp cười nói, vẻ mặt rất tự hào.
“Tiểu Mặc á?”
Ánh mắt của cả nhà cậu ba đều trở nên khiếp sợ, cảm giác khó có thể tin được.
Tiểu Mặc không phải chỉ là một nhân viên bình thường à, làm sao có thể mua nổi loại xe sang trọng như này chứ?
“Tiểu Mặc rất có tiền đồ, kiếm được rất nhiều tiền.” mẹ Diệp tự hào nói.
“Chiếc xe này chỉ trả hết trong một lần.” cha Diệp cũng nói xen vào.
Nhà cậu ba lại khiếp sợ.
Chiếc xe hơn 300 vạn, thế mà chỉ trả hết trong một lần.
“Tiểu Mặc, nó…nó…làm gì?” Cậu ba lắp bắp hỏi.
“Chính là làm Tik Tok gì đó, có rất nhiều fan, hình như là hơn 4 triệu fan thì phải! Còn đầu tư cả cổ phiếu nữa, cũng kiếm được mấy triệu.” cha Diệp kiêu ngạo mà nói.
“Tiểu Mặc thật sự lợi hại.”
Cậu ba ngây người nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, kích động nói.
Cậu ba biết chị và người anh rể này của mình sẽ không nói dối, việc này chắc chắn là thật.
Người cháu ngoại này của mình có bản lĩnh, kiếm được nhiều tiền, tất nhiên cậu ba cũng rất vui mừng.
Mà mợ ba ở bên cạnh thì vẫn hơi thất thần, không thể tin nổi.
Tiếp theo, sắc mặt nàng thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, nhìn rất đặc sắc.
Diệp Mặc đỗ xe xong thì đi đến.
“Bộ đồ này cũng rất tốt, quá đẹp trai rồi.” Cậu ba cười to, đi đến vỗ vào vai Diệp Mặc một cái: “Chút nữa cháu phải uống với cậu ba thêm vài chén mới được đó.”
“Cháu còn phải lái xe nữa.” Diệp Mặc từ chối nói.
“Gọi người lái thuê là được mà.” Cậu ba cười nói.
“Đừng ép Tiểu Mặc, để anh uống với em!” cha Diệp cười to nói.
“Được được, lát nữa chúng ta phải uống thật thoải mái mới được.”
Một đoàn người cười cười nói nói đi vào nhà hàng.
“Cậu ba, bữa cơm này để con mời cho.”
Diệp Mặc chủ động nhận menu gọi món, còn gọi thêm vài bình rượu Mao Đài.
“Được được được, hôm nay cháu mời, hôm khác cậu ba lại mời cháu.” Cậu ba cười to.
“Còn gọi rượu Mao Đài à, TIểu Mặc quá khách khí rồi.”
Thái độ của mợ ba cũng thay đổi rất nhiều, trở nên cực kỳ nhiệt tình.