Chương 31: Cậu ta chính là tên tiểu bạch kiểm (2)
Kết thúc ngày thứ ba, thị trường cổ phiếu nước ngoài thì Diệp Mặc kiếm được 200 triệu USD.
Còn thị trường chứng khoán trong nước thì kiếm được hơn 100 triệu NDT.
“Tạm thời nên thu tay lại rồi.”
Diệp Mặc không có tiếp tục, cách kiếm tiền như vậy rất dễ dẫn sự chú ý.
[Diệp Mặc, Bảo Mẫu {Tân thủ], Thần hào {Sơ cấp}.]
[Giá trị tài sản: 11.]
[Giá trị năng lực: 4.]
Diệp Mặc mở ra giao diện hệ thống thì thấy giá trị tài sản tăng lên được 2 điểm, còn nhiều hơn so với khi hắn nhận được cả một tòa nhà.
[Tài sản cá nhân: tiền tiết kiệm 1,385 tỷ NDT, một căn nhà ở Thiên Thủy Nhã Uyển, một tòa nhà ở Quốc tế Tính Quang, 5% cổ phần tập đoàn Võng Dật, một chiếc Lamborghini Urus.]
[Thiếu nợ: 324 vạn NDT.]
Sau khi ấn vào cột tài sản thì Diệp Mặc có thể thấy được tất cả tài sản cá nhân của mình.
“Rốt cuộc thì cũng có dáng vẻ của một đại gia rồi.”
Diệp Mặc cười cười.
Lúc trước tài sản của hắn đều ở cổ phần và bất động sản, tiền mặt trong tay chỉ có mấy trăm vạn, bây giờ kiếm được nhiều tiền như vậy, Diệp Mặc mới chân chính trở thành đại gia, trở thành người có tiền.
Ngủ một giấc đến chiều.
Diệp Mặc lại gọi điện thoại hỏi thăm bọn nhỏ như thường lệ.
Hiện giờ, hai đứa bé chính là sự lo lắng lớn nhất của hắn.
Ăn cơm xong, Diệp Mặc đang chuẩn bị biên tập video thì điện thoại di động vang lên.
“Họ Diệp!”
Vừa mới nhận máy thì đầu dây bên kia đã truyền đến một tiếng hét chói tai của phụ nữ, giọng điệu rất không khách khí.
Diệp Mặc cau mày, hắn nhận ra âm thanh này.
Mẹ của Tống Giai, Vương Diễm.
Nữ nhân này vẫn luôn không hài lòng với hắn, lúc trước khi bàn chuyện lễ hỏi thì nàng mở mồm nói muốn 68 vạn NDT, sau này mới giảm xuống 30 vạn NDT.
“Có chuyện gì? Diệp Mặc trầm giọng nói.
“Cậu thật giỏi, dám tìm luật sư tố cáo chúng tôi! Số tiền này nhà chúng tôi sẽ trả, dù sao thì Giai Giai cũng đã tìm được một người tốt hơn cậu nhiều rồi, 30 vạn chẳng là cái gì cả.” Vương Diễm nói với giọng rất đắc ý.
“Vậy sao?” Diệp Mặc cười nhạo.
“Tất nhiên, với điều kiện của Giai Giai chỉ vài phút là có thể tìm được một triệu phú, lúc trước con bé bị mù mắt với tìm loại quỷ keo kiệt như cậu.” Vương Diễm mỉa mai.
“Vậy thì trả tiền đi.” Diệp Mặc cũng lười chẳng buồn tức giận, chỉ lạnh lùng nói.
“Cậu tự đến mà lấy.” Vương Diễm báo ra một địa chỉ ngân hàng, sau có đắc ý cúp điện thoại.
“Tên quỷ keo kiệt này! Chỉ 30 vạn mà cũng phải tìm luật sư, còn muốn phí bồi thường tổn thất tinh thần nữa, mẹ thấy cậu ta bị nghèo đến mức phát điên rồi! Trả lại ít tiền này sớm một chút, chúng ta có thể phân rõ giới hạn với cậu ta, tránh cho sau này cậu ta đến dây dưa với nhà chúng ta.”
Vương Diễm để điện thoại di động xuống rồi nói với Tống Giai ngồi bên cạnh.
Giờ phút này, hai người đang ngồi trên ghế sau của một chiếc Porsche, ngồi ở vị trí tài xế là một người đàn ông mặc một bộ âu phục tối màu, đeo một gọng kính vàng, dáng vẻ khoảng 27 28 tuổi, tướng mạo đoan chính.
“Mẹ à, không cần phải tức giận như vậy, loại người cặn bà như này không đáng đâu.” Người đàn ông nhìn vào kính chiếu hậu rồi cười nói.
“Họ Diệp này đúng là một tên cặn bã, một bên thì tìm hiểu với Giai Giai, một bên khác thì đã có cả con rồi, con nói xem cậu ta có phải là kẻ cặn bã không? 30 tiền lễ hỏi này mà cậu ta cũng có mặt mũi để đòi lại nữa.”
“Cậu ta chính là một tên tiểu bạch kiểm(*), có lẽ tiền mời luật sư cũng phải tìm nữ nhân khác…..” Vương Diễm càng nói càng giận.
(*)ý nói mặt trắng nhỏ, được người phụ nữ có tiền bao nuôi.
“Vẫn là Vân Đào con tốt, tốt nghiệp đại học danh tiếng, việc làm cũng tốt, sau này nhất định có tiền đồ, tốt hơn cậu ta gấp trăm lần.”
Vương Diễm nhìn về phía tài xế, lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Nàng rất hài lòng với người con rể mới này, là người địa phương thành phố H, có điều kiện gia đình rất tốt, lại rất có bản lĩnh. Còn trẻ tuổi đã có thể kiếm được mấy triệu, sau này nhất định còn kiếm được nhiều hơn, là một triệu phú chính hiệu.
“Mẹ quá khen rồi.” Nam nhân lái xe cười cười.
“Là con quá khiêm tốn thôi! Giai Giai đi theo con, sau này nhất định sẽ hạnh phúc.” Vương Diễm mặt mày hớn hở.
“Có thể lấy được Giai Giai cũng là vinh hạnh của con.” Nam nhân lại cười nói.
Tống Giai nhìn nam nhân này một chút rồi khẽ gật đầu.
So với Diệp Mặc thì người đàn ông này không có tướng mạo nổi bật, nhưng mà bất kể là điều kiện gia đình, bằng cấp hay là thu nhập thì Diệp Mặc đều không thể so sánh, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của nàng.
Nói đến Diệp Mặc thì, lúc trước nàng còn tưởng rằng anh ta thực sự là một tỷ phú, nhưng sau khi trở về suy nghĩ thì nàng thấy điều này là không có khả năng, hai nhà đều đã bàn chuyện cưới xin, đều hiểu rõ nhau, nếu như nhà Diệp Mặc thực sự có tiền như thế thì nàng không thể không biết.
Khả năng duy nhất chính là giả vờ, tiền Diệp Mặc dùng để mời luật sư là của nữ nhân kia cho.
“Đến ngân hàng rồi.”
Sau khi lái một hồi, thì trước xe dừng lại trước của một nhà ngân hàng.
“Mẹ, lát nữa con sẽ rút 88 vạn, đưa cho mẹ trước 30 vạn, còn lại 58 vạn thì khi đính hôn con sẽ đưa nốt, mẹ thấy thế nào?” Người nam nhân xuống xe rồi trưng cầu ý kiến của Vương Diễm.
“Được! lấy 30 vạn đuôi tên quỷ keo kiệt đó đi đã, rồi sau đó chúng ta sẽ lên kế hoạch hôn lễ.”
Vương Diễm liên tục gật đầu, vẻ mặt xuân phong đắc ý đi vào ngân hàng.