Chương 50: Gói quà thăng cấp: biệt thự số 1 Hồ Phỉ Thúy
Ninh Vũ Đình cắm ống hút, dùng chiếc miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt mút một hơi.
“Anh ta thật là đẹp trai, lại còn có tiền, lái xe Lamborghini, vừa ra tay đã ném ra 1 triệu rồi, rốt cuộc anh ta là ai nhỉ?” Ninh Vũ Đình vừa uống trà sữa vừa suy nghĩ.
Nghĩ đến khuôn mặt khuôn mỹ của Diệp Mặc, ánh mắt nàng dần dần trở nên mê ly.
Quá đẹp trai.
Chẳng trách đến Thiên Hậu Tô Ngọc Tình cũng sẽ yêu thích anh ta, còn sinh con cho anh ta nữa!
“A! đúng rồi, tranh thủ phát phúc lợi cho anh ta.”
Nàng đặt cốc trà sữa lên bộ ngực của mình, vừa uống vừa chọn ảnh trong điện thoại của mình, gừi cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc ở trên xe, điện thoại di động của hắn vang lên không ngừng.
Diệp Mặc mở ra xem thì hơi sửng sốt một chút.
Đôi phương gừi đến một đống ảnh chụp, nào là tơ trắng, nào là tất đen, nào là lưới…..dường như tất cả kiểu dáng tất chân đều có hết, còn có một vài bộ đồng phục hấp dẫn.
Nữ nhân bình thường đi tất chân mị lực cũng được tăng lên nhiều, huống chi là Ninh Vũ Đình
Luận dung mạo thì nàng không hề thua kém hoa khôi Phó, chỉ là khí chất của hai người khác nhau, hoa khôi Phó thì là kiểu tài trí và ngự tỷ, thời thượng gợi cảm. Còn Ninh Vũ Đình thì lại có khí chất vũ mị và rất dục.
Nhất là dáng người của nàng, đẹp đến mức khác thường, ngực nở mông cong, có thể nói là cực phẩm.
“Trong điện thoại của tôi chỉ có từng này ảnh thôi, sau này chụp thì sẽ lại gửi tiếp cho anh nha.”
Một lúc sau nàng mới gửi xong.
Diệp Mặc không biết nói gì hơn.
“Thôi bỏ đi.” Diệp Mặc lẩm bẩm một câu rồi lái xe đi về nhà.
Sau khi tắm xong, Diệp Mặc gọi cho Tô Ngọc Tình, kẻ chuyện vừa xảy ra, bảo nàng cẩn thận một chút.
“Ừm, hôm nay cha mẹ tôi đến, may mà anh đi kịp lúc.” Tô Ngọc Tình trốn trong nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói.
“Đừng quên cho Nặc Nặc uống thuốc, con còn chưa khỏi hẳn, hôm nay vẫn phải uống thuốc.” Diệp Mặc dặn dò.
“Yên tâm đi.”
Tô Ngọc Tình cúp điện thoại rồi mới cẩn thận đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Diệp Mặc định đi đến phòng làm việc, luyện tập kỹ năng một chút, nhưng bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, liền mở giao diện hệ thống ra xem.
[Diệp Mặc: Bảo mẫu {Tân thủ}, Thần hào {Trung cấp}.]
[Giá trị tàn sản: 31.]
[Giá trị năng lực: 5.]
“31 cơ á? Tăng nhiều thế nhỉ?” Diệp Mặc hơi giật mình.
Lần trước kiếm được 1 tỷ cũng chỉ tăng 2 điểm, thế mà lần này tăng tận 20 điểm.
Xem ra tập đoàn y tế Quốc tế Nhân Hoa này rất đáng tiền.
“Thần hào lên trung cấp rồi! Danh xưng này cũng có thể thăng cấp à? Đây là cái gì? Gói qua sao?”
Phía trên danh xưng Thần hào có một logo gói quà.
[Có nhận gói quà thăng cấp danh xưng hay không?]
Diệp Mặc nhẹ nhàng chọn ấn vào logo gói quà, âm thanh của hệ thống vang lên.
“Có.”
[Chúc mừng ký chủ, nhận gói quà thành công, đang chọn……… căn biệt thự số 1 Hồ Phỉ Thúy, một chiếc xe Khôngenigseg CCXR.]
“Biệt thự số 1 Hồ Phỉ Thúy à?”
Diệp Mặc lập tức lên mạng tìm hiểu.
Khu Biệt thự Hồ Phỉ Thúy là một khu biệt thự đỉnh cấp vừa được xây dựng xong, tổng cộng chỉ có hơn 30 căn, mà trong đó thì căn số 1 là rộng nhất, cũng là căn quý giá nhất, giá trị hơn 100 triệu NDT.
“Vừa hay.” Diệp Mặc cười vui vẻ.
Căn nhà ở Thiên Thủy Nhã Uyển hơi nhỏ, lúc trước cũng không có tiền, nên nội thất cũng không tốt lắm, Diệp Mặc cũng đang muốn đổi chỗ ở, không ngờ rằng hệ thống lại cho một căn biệt thự.
Con xe thì nhiều hơn nữa cũng chẳng sao, dù sao biệt thự cũng rất rộng, Diệp Mặc thừa chỗ để xe.
“Lái con Jetta đi.”
Bởi vì vấn đề biển xe, cho nên Diệp Mặc vẫn giữ chiếc xe Jetta cũ kỹ này.
Chiếc xe này, Diệp Mặc tạm thời chưa có ý định bỏ đi.
Diệp Mặc lái xe theo chỉ dẫn, nửa tiếng sau đã đi đến trước cổng chính của khu biệt thự.
Một cánh cửa sắt ngăn cản lối đi.
“Đi đi đi, ở đây chúng tôi không chào đón cò môi giới đâu.”
Nhân viên bảo vệ đi từ trong chòi ra, hơi không vui phất tay về phía Diệp Mặc ở trong xe.
“Cò môi giới?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Chẳng lẽ anh không phải cò môi giới à?” nhân viên an ninh cười khẩy nói.
Lái một chiếc xe điểu ti, lại mặc một bộ âu phục màu đen, đây không phải là cò môi giới thì là gì?
Cho dù người có đẹp trai, thì cũng chỉ có thể xem là một cò môi giới đẹp trai mà thôi, bản chất không khác gì nhau.
Trước kia, ở đây có rất nhiều cò môi giới như vậy trà trộn vào, muốn chụp ảnh biệt thự truyền lên trên mạng để gia tăng danh tiếng của mình, cho nên bọn họ đã cấm tất cả cò môi giới đi vào trong này.
“Người anh em, tôi không phải cò môi giới.” Diệp Mặc cười khổ.
“Ai mà tin chứ! Ai là anh em của anh.”
Nhân viên an ninh liếc mắt: “Tôi nói cho anh biết, đừng lôi kéo làm quen, mau đi nhanh đi, không thấy đây là chỗ nào sao, nhà ở bên trong này không phải người bình thường có thể ở được.”