Chương 64: Suýt nữa thì hôn! (2)
“Em…có muốn kết hôn với anh ta không?”
Đúng lúc này, trong đầu nàng lại hiện lên câu nói của Dương Mạn Ny.
Tô Ngọc Tình hơi run lên.
Vấn đề này nàng đã suy nghĩ rất lâu.
Đúng thật là nàng hơi động tâm!
Hai ngày nay, những khi nhàn rỗi thì nàng đều sẽ nhờ đến Diệp Mặc… loại cảm giác này, có chút giống với yêu đương.
Đúng là anh ấy rất tốt!
Đẹp trai thì không nói, tính cách cũng rất tốt, hơn nữa còn biết rất nhiều thứ, nhất là nấu ăn, quá tuyệt vời.
Chỉ là không tiền mà thôi.
Nhưng mà anh ấy còn trẻ, cũng rất có tiềm lực, sớm muộn gì cũng sẽ có tiền.
Nếu thực sự không được thì mình cũng có thể nuôi anh ấy mà!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Ngọc Tình hơi ngẩn người.
“À đúng rồi, hôm qua anh đi xem mắt!” Diệp Mặc nói.
“A! Xem mắt à.” Ngay từ đầu Tô Ngọc Tình còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó nàng lập tức trợn tròn mắt, sợ hãi kêu lên: “Cái gì, anh đi xem mắt á?”
“Ừm! Chỉ ứng phó một chút mà thôi, mẹ anh bắt anh phải đi, anh cũng hết cách rồi.” Diệp Mặc cười khổ.
“Vậy…vậy thế nào rồi? Đối phương có xinh đẹp không? Tính cách thế nào?” Tô Ngọc Tình cau màu, không hiểu sao có chút khẩn trương.
“Mặt mũi cũng tạm, chính là loại hot girl idol ở trên mạng. Nhưng mà tính khí thì rất thối, không có mệnh làm công chúa, nhưng lại có bệnh công chúa.” Diệp Mặc oán trách vài câu.
Sau khi Tô Ngọc Tình nghe xong thì thở phào một hơi.
Cũng may! Cũng may!
“Thế sau này anh còn đi xem mắt nữa không?” Tô Ngọc Tình ăn một miếng cơm, giả vờ như không để ý lắm mà hỏi.
“Không biết nữa, tạm thời mẹ anh còn chưa có sắp xếp gì.”
“Nha!” Tô Ngọc Tình lên tiếng rồi cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc lại đi rửa bát và thu dọn nhà bếp.
“Diệp Mặc. anh biết trang điểm không?” đột nhiên Tô Ngọc Tình hỏi.
“Không biết!” Diệp Mặc hơi giật mình, rồi lắc đầu nói.
“Vậy anh có muốn học không, hay vào đây thử một chút xem.” Tô Ngọc Tình ngồi trước bàn trang điểm, quay sang vẫy tay với Diệp Mặc.
Diệp Mặc đặt đứa nhỏ xuống rồi đi đến.
“Anh nhìn mấy thứ này, đều là thứ cần dùng khi trang điểm, đây là phấn vẽ mắt, đây là để che tì vết, đây là… còn đây đều là son môi, nhãn hiệu và số hiệu khác biệt sẽ có hiệu quả không giống nhau.”
“Phức tạp thế cơ à?” Diệp Mặc líu lưỡi nói.
Ở chỗ này của Tô Ngọc Tình, ít nhất phải có hơn 100 thỏi son.
“Đúng thế, son môi của phụ nữ, là một thứ hết sức quan trọng, cần phải được chú ý cẩn thận.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Ví dụ như cái này, là cái mà em thích nhất, son môi màu đỏ số 501 của Armani, màu sắc cực kỳ xinh đẹp, thường ngày em hay sử dụng loại này, anh nhìn thử xem, có phải là rất đẹp đúng không.”
Tô Ngọc Tình cầm lên thỏi son, vặn mở nắp ra.
Nhẹ nhàng xoay tròn, rồi bôi một ít lên đôi môi nở nang của nàng.
“Đúng là rất đẹp.” Diệp Mặc gật đầu.
Sau khi nàng thoa son lên, thì môi của nàng càng thêm tươi đẹp, càng thêm mê người.
Tô Ngọc Tình mím môi, cười nói: “Hương vị cũng không tệ lắm, anh có muốn nếm thử một chút không?”
“Hả?” Diệp Mặc nhất thời sửng sốt.
Tô Ngọc Tình cười rất thản nhiên, nàng dùng ngón tay lau nhẹ lên bờ môi dưới của mình, sau đó lại nhẹ nhàng quệt lên môi của Diệp Mặc.
Một cỗ hương thơm dâng lên, lập tức khiến cho đầu óc của Diệp Mặc nổ tung.
Còn cả ngón tay ngọc kia nữa, hơi lành lạnh, da thịt trơn nhẵn mơn trớn ở trên môi của Diệp Mặc, làm cho Diệp Mặc cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu khó nói thành lời.
Diệp Mặc hơi ngơ ngẩn.
“Mùi vị thế nào?” Tô Ngọc Tình nhìn Diệp Mặc mà không hề chớp mắt, cười duyên hỏi.
“Rất tốt.” Diệp Mặc sững sờ nhưng vẫn nói.
Diệp Mặc cảm thấy, giờ phút này bầu không khí trong phòng hơi mập mờ.
Trong đôi mắt trong suốt xinh đẹp của nàng, hiện lên một tia ý vị khó hiểu, khiến người khác phải nghiền ngẫm.
Thình thịch----
Đột nhiên, Diệp Mặc cảm thấy trái tim bắt đầu tăng tốc.
“Vậy…anh có muốn thứ lại hay không…”
Tô Ngọc Tình cầm lấy thỏi son, thoa lên hai môi của mình, sau đó nhẹ nhàng bĩu bĩu một cái, để cho son phân bố đều hơn trên hai cánh môi.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Mặc ngơ ngác một chút rồi từ từ nghiêng người.
Hai khuôn mặt, dần dần tiến lại gần nhau.
Hô hấp của hai người, dần dần đan xen vào cùng một chỗ.
Hai trái tim, cũng bắt đầu đập thình thịch.
Khi bờ môi của hai người sắp sửa tiếp xúc với nhau, sắp sửa hôn nhau.
“Ngọc Tình, chị đến rồi!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên, là tiếng mở của, tiếp theo là âm thanh của Dương Mạn Ny vang lên ngay sau đó.
Hai người trong phòng ngủ lập tức cừng đờ.
Ngay sau đó, hai người giống như bị điện giật, lập tức lùi lại phía sau.
Hai gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.
“Dương Mạn Ny!!!!!!!!!”
Tô Ngọc Tình siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, âm thầm mắng.
Nếu như Dương Mạn Ny không đến, thì mình đã có thể hôn được rồi.
“Con mụ này!!!”
Diệp Mặc cũng âm thầm mắng một câu.
Hai người liếc nhìn nhau, cố gắng khôi phục thần sắc rồi mới đi ra ngoài.