Chương 76: Chỉ sợ mời không được!
Từ khi đi ra khỏi nhà bếp thì Lý Lệ Quyên liên tục tán dương.
“Tạm được thôi.” Diệp Mặc cười cười, cầm theo một giỏ thức ăn đi gặp cha mẹ.
Vừa rồi Diệp Mặc thuận tiện làm luôn cơm trưa cho cha mẹ.
“Món rau này ăn ngon thật, ngon hơn tối hôm qua nhiều.” Cha Diệp cũng thán phục.
Cha Diệp còn tưởng rằng đây là đồ ăn mà khách sạn làm, cho nên chỉ tán dương vài câu.
Diệp Mặc ăn cơm với cha mẹ xong, thì đi pha sữa bột cho hai đứa nhỏ.
Chờ đến hơn 4 giờ chiều, thì Diệp Mặc mới đưa hai đứa nhỏ trở về.
……
Hơn 5 giờ chiều, nhà hàng Duyệt Vân.
Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng đi đến.
Nàng ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ.
“Xin mời vị đại sư đấy làm tiếp vài món.”
“Việc này…” Nhân viên phục vụ nhất thời không biết phải làm sao.
“Sao vậy?”
“Vị đại sư đấy, không có ở đây.” Nhân viên phục vụ cười khổ.
“Vì sao lại không ở đây?” Kỷ Tư Tuyền kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ từ chức rồi sao? Không thế nào!”
“Xin chào Kỷ tiểu thư, tôi là quản lý của khách sạn này.”
Lý Lệ Quyên xuất hiện rất kịp thời.
“Vị đại sư đó không ở đây sao?” Kỷ Tư Tuyền cau mày hỏi.
“Đúng vậy! Kỷ tiểu thư, thật xin lỗi.”
“Ông ta từ chức rồi à?”
“Nói vậy cũng đúng.”
“Thế cô có thể cho tôi phương thức liên lạc của ông ý không? Tôi muốn mời ông ý làm đầu bếp riêng.” Trong mắt Kỷ Tư Tuyền lóe lên vẻ mừng rỡ.
Một vị đại sư lợi hại như vậy mà lại từ chức, vừa hay mình có thể mời về làm đầu bếp riêng.
“Kỷ tiểu thư, chỉ sợ việc này không được, hơn nữa, tôi sợ cô cũng không mời được anh ấy đâu.” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Không mời được?”
Kỷ Tư Tuyền hơi ngơ ngác một chút rồi nói: “Không có đầu bếp nào mà tôi không mời được.”
“Anh ấy là ông chủ của khách sạn chúng tôi.” Lý Lệ Quyên nói.
“Cái gì? Ông chủ của khách sạn các người sao?” Kỷ Tư Tuyền kinh ngạc.
“Đúng thế, hơn nữa anh ấy còn rất trẻ tuổi, có vẻ như không hơn kém cô là mấy! Anh ấy vừa mua khách sạn này, cho nên tôi nghĩ Kỷ tiểu thư không mời được anh ấy đâu.” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Tuổi tác không khác gì tôi á?”
Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tư Tuyền trợn tròn lên, hoàn toàn không thể tin nổi.
Một người trẻ tuổi như nàng, làm sao có được tay nghề nấu nướng cao siêu như vậy được chứ?
“Ông chủ của chúng tôi còn rất đẹp trai nữa! Trưa nay vừa hay anh ấy có mặt ở đây, cho nên mới lộ một chút tay nghề.” Lý Lệ Quyên lại nói: “Hiện giờ, ông chủ không ở đây, chúng tôi cũng hết cách rồi.”
“Ah! Vậy thì thôi vậy.” Kỷ Tư Tuyền gật đầu.
“Rất trẻ tuổi, còn rất đẹp trai, lại có tay nghề cao siêu như vậy! Rốt cuộc thì anh ta là hạng người nào nhỉ? Thật sự là khiến cho người ta tò mò.”
Kỷ Tư Tuyền quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, nhất thời hơi thất thần.
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của nàng lại bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười, nụ cười này rực rỡ rung động lòng người, đẹp không thể nào tả nổi!
…..
Diệp Mặc về đến nhà Tô Ngọc Tình thì bắt đầu làm cơm.
Diệp Mặc đã rất quen thuộc với việc rảnh rỗi thì sẽ đến đây nấu cơm.
“Diệp Mặc, khi nào thì cha mẹ anh trở về?”
Lúc ăn cơm, Tô Ngọc Tình hỏi.
“Ngày mai họ về rồi, họ nói ở khách sạn quá đắt, nên không muốn lãng phí tiền.” Diệp Mặc bất đắc dĩ nói.
“Người thế hệ trước đều rất tiết kiệm! Giống như mẹ em cũng thế, thật ra cũng rất tiết kiệm, luôn nói cha em chỉ biết phá của.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Chị Mạn Ny bảo em rằng ngày mai là bắt đầu công việc rồi, đến khi đó anh nhớ đến đón hai đứa nhỏ nhé! Nhớ phải chăm sóc kỹ lưỡng cho con nha.” Nói chuyện một lúc thì bỗng nhiên Tô Ngọc Tình nói.
Diệp Mặc cười nói: “Được rồi mà! Em cứ yên tâm đi.”
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.
“Chúng ta đi dạo một chút đi! Tản bộ có lợi cho tiêu hóa.”
Sau khi Diệp Mặc dọn dẹp xong thì Tô Ngọc Tình đề nghị.
Nàng đã thay xong quần áo, là một bộ váy trắng, khí chất như tiên nữ.
“Ừm, đi thôi.”
Diệp Mặc đặt hai đứa nhỏ vào xe đẩy, rồi đi theo nàng đi xuống, bắt đầu đi dạo trong khu nhà.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng thì chăm sóc cho hài đứa bé, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Đi một lúc, một cánh tay ngọc nhẹ nhàng chạm vào tay Diệp Mặc, trên tay Diệp Mặc truyền đến cảm giác trơn nhẵn và hơi lạnh.
Diệp Mặc lập tức rung động.
Trong khi Diệp Mặc thất thần, thì cánh tay ngọc đó đã duỗi ra, nắm lấy tay hắn, năm ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt.
“Thất thần làm gì, đi thôi!”
Diệp Mặc quay sang, chỉ thấy nàng tươi cười rất sáng, lung lay lôi kéo tay của Diệp Mặc đi về phía trước.
“Ừm!”
Diệp Mặc lấy lại tinh thần, lập tức bước theo.
Bóng dáng của hai người, và cả cái bóng của chiếc xe đẩy trẻ sơ sinh, dần dần kéo dài dưới ánh đèn đường…